Mà Hề Mặc vừa rủ mi cúi đầu, Nguyễn Dạ Sênh lập tức nước chảy thành sông mà tiếp tục nhập vai.
Nàng nhìn Hề Mặc vài giây, chuyển sang kinh ngạc nhìn về phía 'thi thể phụ thân' trong lòng. Quá trình này mặc dù ngắn ngủi nhưng lại đau đớn đến dường như da thịt bị xé rách, biểu tình của nàng đã ở trong quá trình chuyển ngoặt, bi phẫn dần dần quá độ đến tuyệt vọng xám trắng.
Đặng Huấn đã chết.
Đối với Đặng Tuy mà nói, tất cả đêm nay cho đến rất nhiều việc sau này, đều kết thúc.
Rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình một khi có một vai nào đó 'mất đi', sẽ có người đóng vai thân nhân bạn bè ở bên cạnh ôm thi thể, phụ trách một bên khóc lớn một bên kêu to tên của người 'chết', còn nhất định phải dùng sức mà lay động thân thể 'người chết', dáng vẻ kiên quyết không lắc đến khung xương đối phương rơi rớt thì thề không bỏ qua. Biết đâu người còn chưa có chết hẳn, thật sự bị lay động như vậy cũng nên tắt thở, cũng không biết là ai quy định.
Cũng may lúc Lâm Khải Đường giảng kịch bản cũng không yêu cầu như vậy, trong kịch bản cũng không có minh xác hạn chế, Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn có thể dựa theo lý giải của nàng đến làm ra phản ứng.
Đặng Tuy lúc đầu tuy rằng là thông tuệ rực rỡ, tính cách nghiêng ôn nhu, nhưng không có nghĩa là nàng mềm yếu, tương phản bản chất của nàng rất ngoan cường, đây cũng là một trong những cơ sở ngày sau nàng lâm triều quyết định chính sự. Lúc này nhìn Đặng Huấn cả người là máu, tử trạng thảm liệt, Đặng Tuy biết đã là vô lực xoay chuyển trời đất, một kiếm này không chỉ lấy đi tính mệnh của phụ thân Đặng Huấn , cùng lúc đó cũng đem túi da với khí tức thiếu nữ của Đặng Tuy xé rách thành huyết nhục không rõ, nàng lột xác trong vũng máu này, bi thống tràn ngập xung quanh, những vẫn quật cường đem nỗi đau đớn này kiệt lực đặt ở trong cốt nhục.
Phụ thân của nàng là bị người giết chết.
Nàng không thể mềm yếu, chỉ vì một ngày chính tay giết kẻ thù.
Tâm tư của Nguyễn Dạ Sênh điều động càng lúc càng đúng chỗ, viền mắt đỏ bừng, đầu càng ngày càng thấp, nước mắt lưng tròng trong mắt làm nhòe hàng mi dài, những vẫn không muốn rơi xuống.
Bi thương Chân chính không cần nhỏ thuốc nhỏ mắt lớn tiếng kêu khóc, bởi vì lúc chân chính thương tâm, đã không khí lực đi làm mặt ngoài hò hét nữa.
Nguyễn Dạ Sênh cả quá trình cũng không nói một chữ, cúi đầu, vật trang sức đều tản ra, hai vai nhún xuống, màn ảnh đặc tả ra cái trán của nàng mơ hồ hiện lên gân xanh, cổ áo hơi lệch ra một chút do trước đó thất kinh, có thể thấy nàng bởi vì kiệt lực nhịn khóc mà căng thẳng đến gân cổ co quắp. Nàng cúi đầu một tay ôm lấy 'thi thể', một tay khác run rẩy vươn ra, dường như tìm kiếm rơm rạ cứu mạng mà nắm lấy tay áo của Hề Mặc, nắm rất chặt.
Phụ thân đã không còn.
Nàng cảm thấy nàng còn có Định Ách.
Cảnh khóc này quá mức trọng yếu, Lâm Khải Đường trước đó cũng đã nói qua, lúc này, Định Ách thấy Đặng Tuy vẫn giống như lúc nhỏ gặp phải chuyện thương tâm liền quen tính nắm chặt ống tay áo của nàng, nàng cũng sẽ giống như lúc nhỏ đi ôm Đặng Tuy.
Nhưng mà Hề Mặc cũng không động.
Cô diễn xuất nhiều năm như vậy, bản thân diễn cảnh thương tâm cũng tốt, cùng diễn viên có cảnh khóc đối diễn cũng tốt, đều là hạ bút thành văn, hiện tại cô lại làm không được nữa.
Cô kinh ngạc phát hiện, cô đột nhiên sợ thêm một chuyện.
Cô phát hiện cô sợ Nguyễn Dạ Sênh khóc.
Trước đây trong các loại tác phẩm thấy Nguyễn Dạ Sênh khóc, có thể là cách màn hình băng lãnh, đối với cô mà nói cũng không tính toán cái gì, cao ngạo như cô, cô tự nhận có thể khóc đến rất tốt. Mà lúc này là lần đầu tiên cô ở hiện trường gần gũi nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh khóc, cô cách nàng gần như vậy, đèn bắn quang chiếu vào trêи mặt cô cùng Nguyễn Dạ Sênh, cô có thể tinh tường thấy nước mắt sắp lăn xuống trong mắt Nguyễn Dạ Sênh, có thể thấy nàng bởi vì thống khổ mà run rẩy thân thể, sợi tóc tán loạn cùng đồ trang sức của nàng, còn có ôn độ của ngón tay nàng, tất cả đều chân thực chứng tỏ nàng đang khóc.
Nguyễn Dạ Sênh là một yêu tinh chân chính.
Nàng vừa khóc, người khác sẽ thực sự phát ra từ nội tâm mà muốn đi dỗ dành nàng.
Cũng chính là trong nháy mắt đó, Hề Mặc cảm thấy trong lòng có một chút cảm giác chân tay luống cuống. Cô không thích Nguyễn Dạ Sênh khóc, càng sợ Nguyễn Dạ Sênh khóc, bởi vì cô cũng không biết nên như thế nào dỗ dành nàng mới có thể khiến nàng ngừng khóc, cũng là một giây do dự ngắn ngủi này đã khiến Hề Mặc không lập tức dựa theo kịch bản mà hành động.
Bên kia Lâm Khải Đường lại sắp vội muốn chết.
Lúc này bầu không khí tốt như vậy, cảnh diễn áp lực này cũng có thể nói là hoàn mỹ, phải biết rằng đối với diễn viên mà nói diễn cảnh tâm lý có được cảm xúc là khó khăn cỡ nào, nếu như hắn gọi cắt lúc này, tất cả trước đó có thể đều là muối bỏ biển, quá lãng phí, gọi cắt quay lại, Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh cũng không nhất định có thể trở lại trạng thái tốt như vậy.
Cũng may Lâm Khải Đường cũng không phải ngồi không, tại chỗ thu lấy một trợ lý bắt còn mình thì chạy đến chỗ Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc, chỉ để lại phó đạo diễn chăm chú nhìn máy quay.
Trợ lý nhất thời có chút phát ngốc, thất tha thất thểu bị Lâm Khải Đường kéo dài tới một vị trí thích hợp.
Lâm Khải Đường không hô cắt, Hề Mặc dĩ nhiên biểu hiện còn đang nhập vai, chỉ là không lập tức tiến hành cử động kế tiếp mà thôi, bất quá khóe mắt của cô liếc thấy Lâm Khải Đường cùng trợ lý đạo diễn. Kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm khiến Hề Mặc dễ dàng biết được ý đồ của Lâm Khải Đường, đạo diễn chưa nói cắt, vậy thì đừng dừng, cô cũng chỉ là duy trì khóe mắt liếc nhìn bên kia, cũng không ngừng diễn.
Trợ lý đạo diễn được Lâm Khải Đường ấn ngã xuống đất, sau một khắc, Lâm Khải Đường ôm cổ trợ lý.
Trợ lý hoàn toàn phát ngốc: "?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!