Chương 24: (Vô Đề)

Năm giờ hôm sau, Nguyễn Dạ Sênh thức dậy, nàng có chút lưu ý cái bóng tối qua, sáng sớm không yên lòng.

Phùng Đường Đường sáng sớm đã chờ trong phòng nàng, là trợ lý riêng của Hề Mặc, bận trước bận sau thu xếp cho nàng, còn xuống phía dưới mua bữa sáng, vô cùng chân chó đưa đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh: "Hề tỷ, nhân lúc còn nóng ăn một chút đi, đợi lát nữa trang điểm, phỏng chừng không có thời gian."

Nguyễn Dạ Sênh còn đang suy nghĩ, nhất thời phân tâm, Phùng Đường Đường trong cuộc sống trước đây của nàng thực sự quá mức quen thuộc, quen thuộc đến có vài thứ đã là đương nhiên, nên nhất thời đã quên tình cảnh của bản thân, vẻ mặt ôn hoà nói: "Đường Đường, ta có chút không muốn ăn, ngươi ăn đi."

Phùng Đường Đường bị dọa run rẩy: "…."

Hề tỷ đây là còn chưa tỉnh ngủ, hay là có thêm một phong cách rời giường mới?

Bất quá tỉ mỉ ngẫm lại, mấy ngày này nàng tiếp xúc cùng Hề tỷ, tựa hồ Hề tỷ đối với nàng xác thực ôn nhu hơn trước đây một ít, tuy rằng vẫn lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng có đôi khi dĩ nhiên có thể từ chỗ Hề tỷ cảm thụ được chân chính quan tâm, hoảng hốt cảm thấy có lúc ánh mắt Hề tỷ nhìn nàng cũng đặc biệt quan tâm. Nàng từng một lần hoài nghi bản thân bị ngược đãi quen rồi, có thể đã bị hộ chứng Stockholm (chứng yêu người bắt cóc/ngược đãi mình), ngược lấy ngược để cũng sẽ sản sinh ảo giác, cho rằng Hề tỷ đối với nàng đặc biệt hòa khí, thiếu chút nữa muốn đi tìm bác sĩ tâm lý.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy sắc mặt Phùng Đường Đường giống như mới vừa bị sét đánh, lập tức cũng nhận thức được sai lầm của bản thân, bưng sắc mặt thoáng nhìn Phùng Đường Đường, đạm nhạt nói: "Ta diễn Nguyễn Nguyễn nhà ngươi, diễn không giống sao?"

Phùng Đường Đường: "….."

Sau đó nàng lập tức vỗ tay: "Ngươi là diễn viên, thế nào lại không giống! Quá… Quá giống, ngươi quả thực chính là Nguyễn Nguyễn!"

Nguyễn Dạ Sênh lộ ra một biểu tình ý tứ hàm xúc bất minh.

Phùng Đường Đường nhất thời quan tâm đến việc nàng có thể ôm đùi Hề Mặc Hay không, còn chụp được chân ngựa đây mà.

Nguyễn Dạ Sênh hướng cái gương chỉnh lý quần áo của bản thân một chút, hôm nay phải trang điểm, nàng cũng chỉ để mặc mọc mà đến trường quay: "Sau này ta gọi ngươi là Đường Đường đi."

Phùng Đường Đường: "….."

Nguyễn Dạ Sênh cố ý quay đầu lại nhìn nàng, cười nhạt: "Đường Đường là độc quyền của Nguyễn Dạ Sênh?"

Phùng Đường Đường lúc này không thể hiện lòng trung thành, còn chờ đến khi nào: "Không, không không! Hề tỷ ngươi gọi ta như vậy, ta cảm thấy rất thân thiết, bên cạnh ta rất nhiều người đều gọi ta như vậy, ta rất thích!"

Nguyễn Dạ Sênh mặt băng bó không nói gì nữa, qua cửa, khóe môi lúc này mới khẽ cong lên.

Đến phòng hoá trang, không ít người đều đã đến, Hề Mặc cũng có mặt. Nhan Thính Hoan tối qua uống rượu, phỏng chừng không đến buổi trưa thì không dậy nổi, Hề Mặc cũng lười gọi nàng, bản thân một mình âm thầm đến sớm, bên cạnh không ai dán lấy, cô thần thanh khí sảng.

Hóa trang nhân vật cổ trang rất mất thời gian, chỉ riêng phần tóc cũng phải mất nửa ngày, để tranh thủ thời gian, chuyên viên trang điểm sớm đã khởi công trêи đầu Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh không nói lời nào trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, Hề Mặc cũng thấy được Nguyễn Dạ Sênh trong gương.

Chuyên viên trang điểm đang nói chuyện phiếm cùng Hề Mặc: "Nguyễn tiểu thư da của ngươi thật tốt."

Hề Mặc mỉm cười, thuận miệng trả lời: "Nào có, ta cảm thấy da của Hề Mặc so với ta thực sự tốt hơn rất nhiều."

Nguyễn Dạ Sênh không chút khách khí mà tặng cho cô một ánh mắt sắc như dao, chỉ là ánh mắt này ngược lại rất có một chút tư vị mị nhãn như tơ.

Chuyên viên trang điểm chú ý đến Nguyễn Dạ Sênh ngồi bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt sau đó cũng cười, vội vàng không dám đắc tội cả hai bên mà nói: "Ha ha, da Hề tỷ tốt, là chuyện mọi người đều biết. Tổ trưởng, Hề tỷ đến rồi, đang ở đây!"

Nguyễn Dạ Sênh liền hưởng thụ đãi ngộ vốn dĩ thuộc về Hề Mặc, do tổ trưởng tổ trang điểm tự mình trang điểm.

Hai người ngồi cùng một chỗ, ánh mắt giao nhau, mỗi người lại quay đầu nhìn bản thân trong gương.

Bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Hai chuyên viên trang điểm cho rằng các nàng đồng thời bị sái cổ, nên mới xoay cổ.

Đến lúc quản lý đi vào phân phát lịch quay cùng kịch bản các phân cảnh của ngày hôm nay, hai người lúc này mới dời ánh mắt, mỗi người đều cầm một xấp giấy mà xem.

Lịch trình xếp rất dày, ngay cả cây kim cũng chen không lọt, hóa trang xong chính là nghi thức khởi động máy, buổi chiều chính thức quay, buổi tối còn có cảnh đêm, nhiệm vụ vô cùng nặng.

Định Ách là thị nữ của Đặng Tuy, tạo hình sẽ tương đối mộc mạc một chút, nàng lớn tuổi hơn Đặng Tuy, lúc ra màn đã qua tuổi cập kê, tạo hình đầu tiên chỉ có hai cây trâm một trắng một xanh, cho nên phần hóa trang của Hề Mặc cũng nhanh hơn Nguyễn Dạ Sênh một chút. Túi da này của Nguyễn Dạ Sênh đôi mắt vốn dĩ câu người, khóe mắt khẽ nhếch, để càng phù hợp với nhân vật, chuyên viên trang điểm còn đặc biệt vẽ mắt đậm hơn, mi cùng khóe mắt cũng được xử lý, lập tức thu liễm vẻ phong tình, công thêm biểu tình yên tĩnh trầm ổn của Hề Mặc, ánh mắt không một gợn sóng, vô cùng thích hợp với hình tượng của Định Ách, người bên cạnh nhìn cô, chỉ cảm thấy cô chính là mỹ nhân đến từ cổ đại, cô chính là Định Ách.

Cô mặc chính là một bộ khúc cư thanh sắc, hoa văn thanh nhã, nội bộ nhã bạch, nhìn qua chính là trong trắng thuần khiết, nhìn gần sẽ thấy hoa văn tinh xảo, vô cùng đoan chính, từ lúc bắt đầu thử trang phục , tất cả mọi người không chuyển mắt mà chăm chú nhìn nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!