Chương 20: (Vô Đề)

Đã nhiều năm như vậy, Lộ Thanh Minh đương nhiên là hiểu rõ tính tình Hề Mặc.

Nhưng hắn không biết thân thể này của Hề Mặc đã đổi chủ. Nguyễn Dạ Sênh ngụy trang rất cẩn thận, trong mắt Lộ Thanh Minh nàng chính là Hề Mặc, cho dù gần đây có chút khác thường chẳng hạn như không trở về nhà, nhưng hắn cũng chỉ hoài nghi đây là bản thân Hề Mặc gặp chuyện gì đó, làm sao có thể nghĩ đến phương diện khác.

Loại chuyện này, có ai dám nghĩ đến?

Vì vậy nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh trả lời lãnh đạm, lại có một chút kiêu căng tùy hứng, Lộ Thanh Minh trái lại yên tâm rất nhiều, bình thường Hề Mặc cũng sẽ trả lời như vậy, vậy chứng tỏ không có chuyện gì nghiêm trọng, tự mình khó chịu một thời gian rồi sẽ ổn. Hề Mặc đây là đang cáu kỉnh, về phần bởi vì sao lại cáu kỉnh, thức thời như hắn cũng sẽ không hỏi đến, dù sao nữ nhân mỗi tháng luôn có vài ngày không vui, còn Hề Mặc mỗi tháng mất hứng ba mươi ngày.

Lộ Thanh Minh nói: "Ta trước đó lo lắng, nên hỏi một chút. Hiện tại không có việc gì nữa, ngươi vui vẻ là tốt rồi."

Nguyễn Dạ Sênh tuy rằng không thường gặp Lộ Thanh Minh, nhưng đối với tác phong của hắn vẫn rất tán thưởng, xử sự biết đắn đo đúng mực, quả nhiên là người đại diện có thể cầm được kim bài của Hề Mặc, ngữ khí không khỏi hòa hoãn một chút, nói: "Ngoại trừ việc này, còn có việc gì sao?"

"Đạo diễn Lâm bên kia đã sắp xếp xong, ngươi sẽ nhanh chóng vào đoàn phim, vai diễn nặng nhất quay phim dĩ nhiên sẽ vô cùng mệt mỏi. Mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều một chút, xem kịch bản cũng tốt, một số buổi phỏng vấn ta đều đã đẩy xuống giúp ngươi."

Chuyện lần trước ở khách sạn, Lộ Thanh Minh biểu hiện ra không hề gì, nhưng trong lòng quả thật vẫn còn sợ hãi, đối với Hề Mặc cũng quan tâm hơn so với trước kia.

Nguyễn Dạ Sênh gật đầu.

Lộ Thanh Minh nhất quán chuyên nghiệp có trách nhiệm, dặn dò một chút những việc tương đối quan trọng, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Trước khi vào đoàn phim sẽ bắt đầu tuyên truyền, độ quan tâm của truyền thông, internet đối với ngươi dĩ nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, ở phương diện nào cũng sẽ dấy lên nghị luận, thời gian sẽ kéo rất dài, vẫn là câu nói đó, đừng để ở trong lòng."

Nguyễn Dạ Sênh biểu tình không có gì biến hóa: "Không có việc gì, quen rồi."

Lộ Thanh Minh lại khó có được mỉm cười: "Nếu thật sự không có việc gì, thì không nên lên Weibo, Tianya xem những chuyện bát quái về bản thân, biết rõ là đồn đãi, nhìn xong lại muốn tức giận."

Nguyễn Dạ Sênh giống như nghe thấy một bí mật rất thú vị, trong mắt phát ra chút ánh sáng hàm xúc, trong nháy mắt đó khiến nàng thoạt nhìn có chút giống hồ ly.

Ngoài miệng lại lạnh lùng nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta tức giận."

Nụ cười của Lộ Thanh Minh càng thêm sâu sắc, lại có một chút không thể tránh được, dừng một chút, chỉ là nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng tan tầm rồi."

Hắn xoay người rời khỏi, không có một chút do dự, Nguyễn Dạ Sênh nhìn hắn đi rồi, khóe môi ý vị thâm trường câu ra độ cong, đóng cửa trở về phòng.

Phong này là nơi Hề Mặc nghỉ ngơi ở công ty, rộng rãi đơn giản, Hề Mặc trước đây rất ít ở lại, bất quá rốt cuộc cũng vẫn mang theo dấu vết trong cuộc sống của cô, một căn phòng có người ở sẽ có nhân khí, một bàn một ghế, một giường một tủ đều là chứng nhân của chủ nhân căn phòng.

Vì vậy mấy ngày này Nguyễn Dạ Sênh ở đây, nhớ đến Hề Mặc, nhớ đến việc không thể tưởng tượng nổi phát sinh giữa hai người, khó tránh khỏi ngũ vị tạp trần. Nàng ở trong phòng đi một vòng, lần thứ hai đem tất cả những dấu tích của Hề Mặc xem kỹ một lần, cuối cùng liếc mắt nhìn đến kịch bản đang đặt trêи sô pha.

Lời thoại của Đặng Tuy là nhiều nhất, nhân vật cũng rất phức tạp, xuất phát từ chuyên nghiệp của một diễn viên, nàng quyết định phải đọc kịch bản thật kỹ một lần nữa, học thuộc lời thoại. Nàng đã rất nhiều năm chưa từng đóng phim, chìm dươi đáy nước, có đôi khi hoảng hốt cảm thấy có phải bản thân đã chết lặng rồi không, đã quên cảm giác làm một diễn viên phải có, hôm nay nàng nhìn đến kịch bản, nhiệt huyết đã từng ngủ say trong máu từng chút thức tỉnh.

Nàng từ trong kịch bản nhận biết được một loại chân chính vui sướиɠ nào đó, hy vọng có thể thập toàn thập mỹ diễn tốt vai này, cho dù đây là thân phận của Hề Mặc.

Trước đó Nguyễn Dạ Sênh đặt điện thoại trong phòng ngủ, nàng chuyên tâm xem kịch bản, nên vẫn chưa chú ý đến có thông báo tin nhắn.

Hề Mặc tắm rửa xong đi ra, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Trải qua dày vò mấy ngày nay, nàng đã dần dần tiếp nhận thân thể này của Nguyễn Dạ Sênh, hơn nữa xuất phát từ thói quen, cô cũng chăm sóc cho thân thể này trở nên vô cùng cẩn thận , trước khi ngủ cũng phải cẩn thận tỉ mỉ, làm đủ bảo dưỡng.

Trước đây cô công tác bận rộn, làm gì có nhiều thời gian thả lỏng, hôm nay biến hóa long trời lở đất thời gian của cô đột nhiên giống như nhiều đến dùng không hết, cơ thể tuy rằng miễn cưỡng thích ứng nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị cho tốt để sử dụng những thời gian này, chúng giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, khiến cô đã quen công việc căng thẳng có chút bất ngờ không kịp thích ứng.

Xem TV, không có tâm tình, lên mạng, lại khó chịu, Hề Mặc chỉ đành từ trêи giá sách chọn một quyển sách mà đọc.

Điện thoại di động đặt trước mặt cách đó không xa, màn hình tối đen, trước khi tắm cô gửi tin nhắn cho Nguyễn Dạ Sênh, sau đó đã tắt máy.

Xem vài trong, dùng khóe mắt liếc nhìn điện thoại vài cái.

Nàng hừ lạnh một tiếng, tiếp đọc sách.

Qua vài phút, sách lại lật qua vài trang, Hề Mặc nghĩ thầm ta gửi đi một tin nhắn, Nguyễn Dạ Sênh chí ít cũng nên trả lời, đây chính là lịch sự cơ bản trong xã giao.

Vì vậy cô quyết định khởi động máy, để kiểm tra xem Nguyễn Dạ Sênh rốt cuộc có phải một người lịch sự không.

Sau khi khởi động máy quả nhiên có tin nhắn mới, Hề Mặc mi bất động, mắt không nháy mà liếc mắt nhìn, là Nhan Thính Hoan gửi đến. Nhan Thính Hoan cũng không say, gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi một tiếng, có lẽ cùng là muốn tìm người để trêu chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!