Chương 186: Khát Vọng

Tuy Hề Mặc luôn tỏ ra hờ hững, trông có vẻ khó gần, thế nhưng nàng là một người có suy nghĩ thấu đáo và tinh tế, luôn âm thầm suy xét cho mọi người xung quanh.

Khi nàng thấy Trầm Khinh Biệt nhìn mình rồi ấp a ấp úng, nàng biết chắc rằng Trầm Khinh Biệt có chuyện quan trọng muốn nói với Nguyễn Dạ Sênh, chỉ là cô ngại nàng đang ở đây.

Thế là nàng lấy điện thoại của mình ra, thoáng nhìn lướt qua rồi nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Lộ Thanh Minh gọi mình, mình phải ra ngoài gọi lại cho anh ta."

"Được." Nguyễn Dạ Sênh cũng đoán được ý định của nàng, mỉm cười phối hợp: "Cậu đi đi."

"Có thể mình sẽ nói chuyện điện thoại khá lâu." Hề Mặc nói.

"Rõ rồi." Nguyễn Dạ Sênh hiểu ý, cười càng tươi hơn: "Mình ở đây chờ Khanh Khanh ăn sáng."

Hề Mặc nhìn cô, không chần chờ thêm, nhanh nhẹn quay người đi mất.

Tức khắc Trầm Khinh Biệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhanh tay kéo Nguyễn Dạ Sênh vào phòng rồi đóng kỹ cửa, sau đó nhanh chân chạy tới cạnh Nguyễn Dạ Sênh như thể cô gặp được cứu tinh của đời mình.

Nguyễn Dạ Sênh thấy thái độ của cô rất kỳ lạ, trong lòng cũng lo lắng, vừa bày bữa sáng lên bàn giúp cô vừa nhỏ tiếng hỏi han Trầm Khinh Biệt: "Cậu sao thế? Chuyện lớn thế nào? Mình chưa từng thấy cậu hoảng loạn vậy bao giờ?"

Trầm Kinh Biệt đứng trước mặt cô, hay tay xoắn vào nhau, ngón tay cứ cào cấu, cúi đầu không nói gì.

"Gì vậy?" Nguyễn Dạ Sênh buồn cười: "Trông cậu không khác gì học sinh mắc lỗi gặp phải giáo viên chủ nhiệm, mình đáng sợ tới vậy à?"

"Mình thật sự đã làm sai, Nguyễn Nguyễn." Lúc này, Trầm Khinh Biệt mới ủ rũ lên tiếng: "Là sai lầm mà không cách nào cứu chữa."

"Rốt cuộc là thế nào? Có tiện nói cho mình biết không?" Theo đó Nguyễn Dạ Sênh cũng lo lắng, cô nhìn Trầm Khinh Biệt rồi vẫy tay, dịu dàng nói: "Cậu qua đây ngồi, vừa ăn vừa nói, nếu bỏ bữa sáng dạ dày cậu sẽ đau đấy, để Úc An biết chị ấy lại lo lắng cho cậu, này là bữa sáng Úc An nhờ mình đưa đến."

Trầm Khinh Biệt nghe vậy, nét mặt càng trở nên bối rối, là một người thích nói thích cười, giờ ngồi đây cả buổi lại nói không nên một lời.

Như thể hai chữ "Úc An" là phương thức đơn giản nhất để chặn lại miệng cô.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn kỹ Trầm Khinh Biệt một hồi, đầu tiên trong đầu cô hiện lên một chút thái độ khác với bình thường của Úc An khi ở nhà ăn, sau đó liên kết với hành vi kỳ lạ của Trầm Khinh Biệt ở hiện tại, nhẹ hỏi: "Giữa cậu và Úc An, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Trầm Khinh Biệt: "..."

"Hai người cãi nhau?" Nguyễn Dạ Sênh nói: "Mình thấy sáng nay sắc mặt Úc An không được tốt lắm."

"Không...! Không có." Trầm Khinh Biệt vội giải thích: "Tụi mình không có cãi nhau."

Vô thức, cô lại quan tâm Úc An, lại quan tâm hỏi một câu: "A Úc...! Hôm nay trông chị ấy không được vui hả?"

"Cũng không phải không vui." Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại, nói: "Là kiểu khá nặng tâm sự."

Trầm Khinh Biệt thở dài, thậm chí như thở ra toàn bộ mỏi mệt, toàn bộ đè nén trong lòng.

Nguyễn Dạ Sênh đẩy chén cháo đến trước mặt cô: "Không phải cậu có chuyện quan trọng muốn nói với mình sao? Sao giờ lại ấp a ấp úng không nói."

"Nguyễn Nguyễn, mình..." Hai tay Trầm Khinh Biệt bưng chén cháo, ánh mắt nhìn vào những hạt cháo trắng tinh.

"Có liên quan đến Úc An, phải không?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi cô.

Trầm Khinh Biệt không phải băn khoăn với Nguyễn Dạ Sênh, cô hoàn toàn tin tưởng người bạn này của mình, nặng nề gật đầu một cái, thừa nhận.

Nguyễn Dạ Sênh rót cho mình một ly nước ấm, nhấp một ít, giọng nói mềm mại hơn, dẫn cô đi từng bước: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nhờ mình giúp nhưng lại không nói rõ cho mình biết, mình giúp cậu thế nào đây?"

Đôi vai Trầm Khinh Biệt đột nhiên cứng lại, cơ thể cô bất động tại đó, không nhúc nhích.

Lát sau, cô mới chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Nguyễn Dạ Sênh, mặt hiện lên vệt ửng hồng, cuối cùng cũng đã đủ can đảm nói ra chân tướng: "Nguyễn Nguyễn, chuyện là...! là tối hôm qua...! tối hôm qua mình đã ngủ với A Úc."

"...! Phụt." Nguyễn Dạ Sênh đang uống nước, bị thông tin này làm cho khiếp sợ, cô là người luôn để ý đến hình tượng, trong thoáng chốc như bị sét đánh trúng, suýt nữa đã phun hết nước trong miệng ra ngoài, cô bối rối dùng tay che lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!