Chương 17: (Vô Đề)

"Bảo bối, bảo bối, ngươi thế nào lại không nói chuyện."

Nữ nhân bên cạnh mở miệng, chính là từng tiếng đòi mạng.

Hề Mặc tự động loại bỏ cách xưng hô ghê tởm nổi da gà của Nhan Thính Hoan, đồng thời thu hồi điện thoại di động, cười nói: "Mới vừa cũng người khác bàn chuyện kết thúc công việc, bây giờ thì xong rồi."

Nguyễn Dạ Sênh cũng rất ghê tởm, cái gì Điềm Tâm Nhi làm sao mà gọi ra miệng cho được.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định sau này cùng Nhan Thính Hoan nói chuyện không dùng từ xưng hô, trực tiếp nói nội dung, như vậy chí ít sẽ không bởi vì gọi sai mà lộ ra sơ hở.

"Trước đây ngươi cũng không bận rộn như vậy." Nhan Thính Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, tiếu ý nghiền ngẫm: "Nghĩ không ra ta đi một vòng, trở lại chỗ ngươi thì có thu hoạch rồi."

Hề Mặc bình tĩnh nói: "Vận khí tốt mà thôi. Bất quá đây chỉ là thử vai, vẫn chưa xác định."

Thân là người đại diện ngươi lại không vì diễn viên kéo hợp đồng thì thôi đi, hiện tại diễn viên tự mình tranh thủ được cơ hội ngươi cư nhiên còn kinh ngạc như vậy!

Cũng không phải đi một vòng trở lại thì có con, xin hỏi ngươi rốt cuộc có cái gì hảo kinh ngạc!

Nhan Thính Hoan trừng mắt nhìn, hỏi: "Lâm Khải Đường đây là diễn trò gì? Hắn giấu ngược lại rất kín a, chưa từng nghe được động tĩnh gì, ngươi trước cùng ta nói một chút."

Hề Mặc không chịu nổi lúc này khi nói chuyện luôn cần thể hiện sự nhiệt tình, gần quá rồi, mùi nước hoa vô cùng cợt nhã trêи người Nhan Thính Hoan khiến cô rất không thích ứng.

Đáng thương cho cô còn phải diễn kịch, nên còn không thể lui lại, chỉ có thể chịu đựng mùi hương cợt nhã kia: "Đây còn chưa xác định, nếu như xác định rồi, ta mới nói với ngươi sẽ tốt hơn."

Nhan Thính Hoan bĩu môi, tay phải giơ lên, ngón trỏ chỉ mặt Hề Mặc, nhất thời không hài lòng: "Đáng ghét, ta là người đại diện của ngươi, hai ta có hợp đồng, có quyền lợi cũng có nghĩa vụ biết công tác của ngươi. Hiện tại được rồi, ngươi còn giả vờ thần bí với ta?"

Hề Mặc bị Nhan Thính Hoan chọt vào mặt, trong lòng thiếu chút nữa bạo phát: "……"

Nữ nhân bệnh thần kinh ngươi cách xa ta một chút!

Trong lòng cô quả thực là kinh đào hãi lãng giống như bạch nương* tử nổi sóng nhấn chìm Kim Sơn tự, nhưng bề ngoài không biểu lộ ra dù chỉ nửa điểm, chỉ là đúng mực nở ra một nụ cười, cũng không trốn tránh. (bạch xà trong truyện thanh xà bạch xà )

Cô không thể trốn, cũng không dám trốn, dù sao cô bây giờ còn không thăm dò rõ Nguyễn Dạ Sênh trước đây rốt cuộc là ứng xử với Nhan Thính Hoan như thế nào. Nếu như Nhan Thính Hoan trước đây cũng chọc qua khuôn mặt Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh cũng không phản ứng, vậy hiện tại cô lẫn tránh không phải khiến người sinh nghi sao. Hơn nữa dựa theo tính tình Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc cảm thấy sau khi cô ấy bị Nhan Thính Hoan chọc vào mặt nhất định cũng sẽ cười híp mắt chọc trở lại.

Sau đó các nàng ngươi chọt ta một cái, ta chọt ngươi một cái, chọt qua chọt lại, thực sự là trò vui a.

Trong lòng Hề Mặc yên lặng chúc hai người các cô bị chọt thành cái sàng.

Nhan Thính Hoan tựa hồ thỏa hiệp rồi, nhún vai: "Vậy được rồi, định ra sau khi xác định rồi ngươi hãy nói cùng ta. Được rồi, Đường Đường nói ngươi hiện tại đã đổi số điện thoại, lẽ nào bây giờ đang dùng số mới? Số lúc trước đã dùng lâu như vậy, vì sao muốn đổi."

Nhan Thính Hoan nói xong, một bên cúi đầu ấn điện thoại di động.

Hề Mặc tùy ý nói: "Cũng không xem như đổi số mới, dãy số kia ta vẫn còn giữ lại. Bất quá sau này ngươi muốn liên hệ với ta, vẫn nên gọi số mới đi, Đường Đường hẳn là đã nói cho ngươi biết rồi?"

Nhan Thính Hoan lắc lắc điện thoại di động: "Ân, ta lưu lại rồi. Vốn dĩ muốn gọi vào số mới của ngươi, suy nghĩ một chút, vẫn nên đến chỗ này, hảo hảo cho ngươi một kinh hỉ."

Hề Mặc mỉm cười: "Ta cũng thật là, vô cùng "kinh hỉ" đây."

Nhan Thính Hoan dường như có tin nhắn, cô chạm mở nhìn một chút, khóe môi mơ hồ hiện lên một tia cười khó phát hiện.

Bên kia có một nhân viên công tác từ trong phòng bước ra, đang hướng đi đến bên này, Nhan Thính Hoan híp mắt suy nghĩ đột nhiên thình lình hỏi một câu: "Bảo bối, mới vừa rồi ta nói chuyện với ngươi lâu như vậy, nhĩ hảo giống như ngươi chưa từng gọi ta một tiếng Điềm Tâm Nhi. Vì sao ta cảm thấy ngươi đối với ta không nhiệt tình như trước đây nga."

Hề Mặc: "……"

Nên đến tóm lại sẽ đến.

Nhưng cô không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy!

"Nguyễn tiểu thư, mời đến đây một chút, đạo diễn Lâm tìm ngươi." Nhân viên kia đến đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!