Chương 67: (Vô Đề)

Lúc ăn cơm, Tạ Gia

Thụ vô cùng vui vẻ, người khác có lẽ không nhìn ra được tâm trạng của

anh đang rất tốt, nhưng Phùng Nhất Nhất thấy anh chủ động gắp rau hai

lần là biết chắc chắn anh vui quá hóa hồ đồ rồi.

Hổ Nhỏ không lúc nào chịu ngồi yên, hôm nay Tạ phu nhân đặc biệt vì cậu mà chuẩn bị một

chiếc ghế tựa trẻ em có hình đầu hổ. Nhưng bàn ăn ở đây quá rộng, quá

dài, khoảng cách giữa hai chỗ ngồi có thể nhét thêm một người. Không

được cha mẹ kẹp chặt ngồi như bữa ăn thường ngày, Hổ Nhỏ cảm thấy trống

trải lắm! Cậu ra sức làm càn, cầm lấy chiếc thìa vàng nhỏ bà nội chuẩn

bị riêng cho mình gõ vào chiếc bát vàng, ngón tay nhỏ nhưng lực lại

không hề yếu, gõ leng keng, âm thanh vang dội vô cùng.

Tạ phu

nhân chẳng có chút khó chịu nào, bà cười mỉm nhìn cháu trai. Còn Tạ Gia

Thụ lại lên tiếng dạy dỗ con trai, "Hổ à, lúc ăn cơm nghiêm túc chút

đi!".

Hổ Nhỏ cất giọng có tiết tấu, "Ba! Ba! A! A!".

Lúc

này, người đút cho Hổ Nhỏ ăn cầm đến một bát Trứng hấp thịt và nấm

hương. Tạ Gia Thụ thấy thế liền dặn dò một câu, "Cho nó ăn một nửa chỗ

đó là đủ rồi, tuần trước đi kiểm tra sức khỏe, cân nặng của nó đã quá

mức rồi. Bác sỹ bảo tụi cháu đừng cho nó ăn quá nhiều!".

Không

biết là giống ai, dạ dày của cu cậu lớn khác thường, ăn nhiều, chóng lớn vô cùng. Mới nửa tuổi mà chiều cao và cân nặng đã xấp xỉ đứa bé bảy tám tháng nhà người ta.

"Gia Thụ, lúc con còn nhỏ cũng đặc biệt

thích ăn thịt", ánh mắt Tạ phu nhân vẫn đặt trên người cháu trai, nhưng

bỗng khẽ giọng dịu dàng nói một câu.

Tạ Gia Thụ ngẩng đầu nhìn

mẹ, trong lòng thầm giật mình. Quả thật là anh không ngờ bà lại biết và

nhớ rõ sở thích của anh hồi nhỏ, bởi trong ký ức của anh, số lần mẹ con

ăn cơm với nhau vô cùng ít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!