Khi Phùng Nhất Nhất
ra khỏi phòng Phẫu thuật, trong bụng nhét đầy băng gạc cầm máu. Lúc lấy
ra, cảnh tượng thảm thương không nhìn nổi. Tạ Gia Thụ ở bên, suýt chút
nữa thì phát bệnh thần kinh. Sau đó, anh kiên trì sắp xếp Phùng Nhất
Nhất nằm ở bệnh viện một tháng, cho đến khi hết thời gian ở cữ mới về
nhà.
Ngày Phùng Nhất Nhất xuất viện chính là ngày tổ chức tiệc
đầy tháng cho Hổ Nhỏ. Ngài Tạ Gia Thụ được thăng chức đã đè nén tính khí bẩm sinh, chỉ mời hai bên nội ngoại cùng gia đình Thịnh Thừa Quang, vô
cùng đơn giản.
Hơn nữa, địa điểm làm tiệc đầy tháng là tại nhà của anh
và Phùng Nhất Nhất.
Từ khi kết hôn hai người này trở nên nhạy cảm và vô cùng coi trọng hai chữ "gia đình
". Về điểm này, hai vợ chồng ăn ý vô cùng. Thật ra, mẹ Phùng đã phát giác ra từ lâu, tại sao lúc Phùng Nhất Nhất mang thai, Tạ Gia Thụ lại kiên quyết chuyển ra khỏi Phùng gia? Trong lòng mẹ Phùng rõ ràng hơn ai hết, chỉ là bà biết chắc chắn mình không làm gì được Tạ Gia Thụ. Hơn nữa, con gái ở bên Tạ Gia Thụ tốt hơn nhiều so với ở bên bà, cho nên bà không nói gì. Nhưng hiện tại, có thêm Hổ Nhỏ, thằng bé đáng yêu khiến bà muốn bế trên tay cả ngày, nhìn không chớp mắt, bà lại muốn khuyên họ chuyển và nhà mình ở."Ít nhất
cũng phải ở đến khi Hổ Nhỏ tròn một tuổi, mẹ và cha con sẽ giúp hai đứa
chăm thằng bé. Sau khi nó tròn một tuổi, các con lại chuyển về nhà sống. Lúc đó, thằng nhỏ cũng cứng cáp rồi, các con cũng dễ chăm hơn
", mẹ Phùng tìm cơ hội thích hợp, vẻ mặt ôn hòa nói với Phùng Nhất Nhất,"Con
xem, giờ thằng bé nhỏ thế này, làm sao các con có thể chăm nó chứ? Hai
đứa còn trẻ thế này thì hiểu cái gì?
". Phùng Nhất Nhất đang cho cu cậu bú, cúi đầu thấp giọng nói,"Chúng con chăm nó rất ổn".
"Đó là vì có dì giúp việc giúp đỡ, các con cũng đang cảm thấy mới mẻ nên vậy
", mẹ Phùng khinh thường, nói. Lúc Hổ Nhỏ bú sữa, cả người khỏe khoắn vô cùng, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, cái chân sắp đạp lên cả mặt mẹ Phùng. Mẹ Phùng nắm lấy bàn chân nhỏ của cu cậu, thơm một cái, sau đó giọng nói trở nên vô cùng ngọt ngào,"Có phải không hả?
Hổ Nhỏ của bà! Cha mẹ con không biết chăm con
thế nào đâu nhỉ, phải không?
". Phùng Nhất Nhất khẽ xoa đầu con trai, giọng nói cũng rất dịu dàng,"Mẹ, đây là con của con và Gia Thụ,
sao tụi con lại không biết chăm nó thế nào ạ!
". Mẹ Phùng từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm chỉnh, nói,"Mẹ biết, lúc đó Gia Thụ nó
cảm thấy cha mẹ thờ ơ con. Thật ra, nó thương xót con, mẹ cũng vui mừng, cho nên lúc đó các con dọn đi, mẹ không nói gì nhiều.
Nhưng Phùng Nhất
Nhất, lòng con cũng phải rõ ràng, con đừng có cái gì cũng hùa theo nó.
Hiện giờ, con xa lánh nhà ngoại, dựa dẫm vào nó để sống qua ngày. Sau
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!