Khi Phùng Nhất Phàm
đi ngang qua cửa, vừa vặn nghe được tiếng thét chói tai của chị mình.
Lúc nhào vào, toàn thân chàng trai trẻ tản phát ra khí thế bá đạo,
"Tên không có mắt nào dám động vào chị gái của ông đây?". Cậu đẩy cửa, dùng
sức đến mức chỉ chưa đấm bay cánh cửa ra ngoài. Có thể tưởng tượng được, lần này Tạ Gia Thụ bị đập mạnh đến mức nào.
Tạ Gia Thụ bị cánh
cửa đụng phải bật người trở lại. Sau khi Phùng Nhất Phàm tiến vào, mắt
hổ quét qua một lượt, nhìn thấy bóng lưng cao to đang ép chị mình vào
tường. Cậu văng một câu chửi tục rồi đưa tay ra túm tóc tên kia, lôi
mạnh về phía sau, tung quyền ra đòn.
Tiếp đó, thân hình như hổ của cậu liền chấn động, vội vàng buông lỏng tay.
"Anh Gia Thụ!
", Phùng Nhất Phàm thét lớn. Tạ Gia Thụ bị đụng đi đụng lại, túm chặt rồi lại buông lỏng… bên tai đều là tiếng ong ong, đầu óc sắp nhão thành cháo rồi. Nhưng hỗn loạn là thế, Phùng Nhất Phàm vừa buông lỏng tay, anh vẫn kiên trì bổ nhào về phía trước, ôm lấy Phùng Nhất Nhất. Khuôn mặt Phùng Nhất Nhất toàn là máu mũi anh, cô kêu cứu chói tai,"Nhất Phàm! Nhất Phàm!".
Lúc này, Tạ Gia Thụ không nói nên lời, chỉ siết chặt cô trong vòng tay, cố
chấp vùi khuôn mặt nhem nhuốc máu vào cổ cô. Những điều này hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, Phùng Nhất Nhất cơ bản không địch nổi bản năng
của Tạ Gia Thụ.
Còn Phùng Nhất Phàm lại bị tình cảnh trước mắt làm cho
choáng váng đầu óc. Cậu đưa tay ra không biết nên làm thế nào, nhưng
Phùng Nhất Nhất gọi, cậu theo bản năng tiến lên kéo Tạ Gia Thụ ra.
Đầu lưỡi Tạ Gia Thụ vẫn tê dại, không nói nên lời, nhưng đã có thể đưa một tay ra chặn Phùng Nhất Phàm.
Phùng Nhất Phàm bị anh nhẹ nhàng ngăn cản, không tiến lên trước nữa, bất đắc
dĩ nói với hai người họ,
"Anh chị… có gì thì từ từ nói! Chị bình tĩnh chút! Anh Gia Thụ… anh buông chị ấy ra trước đi!".
Đối với Phùng
Nhất Nhất của giờ phút này, thái độ này của Phùng Nhất Phàm chẳng khác
nào lửa cháy đổ thêm dầu! Nhưng dù cho cô gắng sức đẩy Tạ Gia Thụ thế
nào, anh vẫn không buông lỏng tay, như thể muốn chết trên người cô vậy.
Phùng Nhất Nhất suy sụp gào thét, "Em hận anh! Tạ Gia Thụ, em hận anh! Em hận anh!
". Cuối cùng thì Tạ Gia Thụ đã dần lấy lại bình tĩnh, tay chống vào vách tường từ từ đứng dậy. Lưỡi anh vẫn tê dại, nói rất chậm với người dưới thân mình,"Em hận anh… cũng vô dụng
". Dáng vẻ cô trừng mắt với anh thật đáng yêu, lòng anh cũng tê dại, không kìm lòng được. Đã bao ngày không gần gũi cô thế này rồi, thật sự rất muốn hôn cô, nhưng anh biết nhất định sẽ khiến cô càng phản kháng kịch liệt hơn… Tạ Gia Thụ biết rõ, anh làm thế này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, chỉ càng đây cô ra xa mình hơn, chỉ khiến cô hận mình tới tận xương tủy, nhưng anh không thể dừng lại được."Tôi không cho em lấy người khác đấy!", lòng anh vừa đau đớn vừa hả hê, cất giọng kiêu ngạo, chậm rãi, "Không cho đấy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!