Hôm nay là cuối tuần, địa điểm ăn uống nằm ở khu thương mại náo nhiệt, thời gian này rất đông người, Phùng Nhất Nhất đi giữa đoàn người, đập vào
mắt là những cặp tình nhân xung quanh.
Sao họ lại vui vẻ đến thế?
Phùng Nhất Nhất lạc trong đám người đang vui vẻ, nghi hoặc suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cô đã quá tham lam rồi sao?
Từ nhỏ, ở trong nhà, cha mẹ chỉ thương yêu em trai, cô đứng một bên nhìn,
tuy không dám hé răng tranh giành tình cảm, nhưng trong lòng lại vô cùng khao khát, vô cùng ghen tị! Trong những tháng ngày trưởng thành dài
đằng đẵng, cô ngày đêm cầu nguyện bản thân có thể bình an lớn lên, đừng
bị thương chảy máu rồi chết! Bởi vì, chỉ có trưởng thành mới có thể kết
hôn. Sau khi lấy chồng, cô sẽ có gia đình của riêng mình! Trong ngôi nhà của riêng mình ấy, cô nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ có người toàn tâm toàn ý yêu cô, mang đến cho cô một tình yêu dịu dàng.
Sau đó, cô gặp được Tạ Gia Thụ.
Cô thích Tạ Gia Thụ đến như vậy! Nhưng cô
vẫn không thể quên được hạnh phúc an ổn mình khát khao từ thuở nhỏ. Cô
cố chấp như vậy, mà cũng bịn rịn như thế, nhưng cô vẫn vứt bỏ Tạ Gia
Thụ.
Có phải bởi vì cô quá tham lam hay không? Đã từng có một Tạ
Gia Thụ tốt như vậy, nhưng cô lại không biết đủ, còn muốn cuộc sống an
ổn, cho nên mới rơi vào tình cảnh như lúc này.
Phùng Nhất Nhất nghĩ mà đau đầu, chuyển bước chân, đi về khu thương mại.
Trước đó, cô đã dành dụm tiền lượng của non nửa để sắm đồ Tết. Hôm nay, cô
sảng khoái tiêu một mạch hết sạch. Phùng Nhất Nhất mua cho mình một
chiếc áo khoác, một chiếc túi, mua cho cha mẹ Phùng quần áo mới. Hiện
giờ, đồ Âu mà Phùng Nhất Phàm mặc quá đắt, cậu cũng kiếm được không ít,
nên cô chỉ mua cho cậu một chiếc áo khoác lông cừu.
Thoáng một
cái đã tiêu hết bao nhiêu tiền, trong lòng cô cũng có vẻ thoải mái hơn.
Lúc Phùng Nhất Nhất ra khỏi khu thương mại, kinh ngạc khi phát hiện mình không còn đau khổ như khi bước vào nữa.
Rốt cuộc là bởi vì Đàm Tường không phải Tạ Gia Thụ, hay bởi vì cô đã không còn là Phùng Nhất Nhất của năm đó nữa?
Có lẽ là bởi vì già rồi!
Khi Phùng Nhất Nhất đi đến cửa nhà, xương sống thắt lưng đau quặn.
Hai tay cô xách hai túi đầy, chỉ có thể đặt xuống nền rồi cầm chìa khóa mở
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!