Phùng Nhất Nhất bưng hai bát Mỳ canh gà, Phùng Nhất Phàm đang xem ti vi ngửi
thấy mùi thơm liền cong mông đến ăn, vừa ngồi xuống đã nháy mắt ra hiệu
cho chị mình.
Sau đó cậu bỗng dừng lại hành động vừa rồi, kinh ngạc hỏi, "Sao mũi chị lại đỏ thế kia? Chị khóc à?
"Chị gái cậu từ nhỏ cứ khóc là sẽ đỏ mũi. Sau khi Tạ Gia Thụ ngồi xuống, tự bưng bát lẳng lặng ăn mỳ, lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn. Phùng Nhất Nhất bình tĩnh nói,"Không, lúc múc mỳ bị hắt hơi
". Phùng Nhất Phàm dùng nét mặt"Chị thật đáng ghét!
"để nhìn chị mình, sau đó cất giọng như ông lớn,"Đúng rồi, tối nay em ngủ chỗ chị. Bên em vật
dụng vừa mang vào, vẫn còn mùi
". Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, Tạ Gia Thụ ăn một miếng mỳ, chân thành mở miệng,"Cậu đến chỗ anh ngủ đi!
". Phùng Nhất Phàm không chịu,"Có mỗi một chiếc giường, em đến chỗ anh có lẽ sẽ ngủ không ngon."
"Chị cậu ở đây cũng chỉ có một chiếc giường", Tạ Gia Thụ nói.
"Chị ấy ngủ ở sô pha là được rồi", Phùng Nhất Phàm cười hì hì, trơ tráo nói, "Hay là, chị em ngủ chỗ anh cũng được
". Tạ Gia Thụ lẳng lặng ăn mỳ, từ từ nuốt, híp mắt hưởng thụ. Phùng Nhất Nhất lạnh mặt, nói,"Phùng Nhất Phàm, em ăn no dửng mỡ thì đi rửa bát đi. Chị đi trải đệm cho em
". Phùng Nhất Nhất trải đệm cạnh sô pha cho Phùng Nhất Phàm ngủ, nhưng Phùng Nhất Phàm lại túm lấy khăn trải đến bên giường của cô. Buổi tối tắt đèn, chị em họ một người trên giường, một người dưới đất, nghe thấy hơi thở gần trong gang tấc của nhau, như được quay trở về hồi còn nhỏ, hai chị em ngủ trên cùng một chiếc giường. Phùng Nhất Phàm"ùng ục" hai tiếng, nhỏ giọng nói trong bóng tối, "Chị, chị ngủ chưa?".
"Nếu em muốn nói đến anh Gia Thụ của em, vậy thì coi như chị chết rồi đi!"
"Chị thà chết cũng không chịu theo anh ấy sao? Anh Gia Thụ đâu có xấu xa đến vậy!
", giọng điệu của Phùng Nhất Phàm khá là không phục. Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, cậu nói tiếp,"Con gái bọn chị không phải là
thích tình yêu nhất sao? Vì tình yêu mà có thể bất chấp mọi thứ".
"Người em đang nói đến là Trịnh Phiên Phiên chứ gì? Chị của em đã qua cái tuổi đó rồi.
"Cô cũng từng dũng cảm vì yêu, hơn nữa còn là khi cô hai mươi tám tuổi. Cô không hối hận, nhưng cảm thấy vậy là đủ rồi. Phùng Nhất Phàm hiếm khi thở dài một tiếng, nói,"Nhưng mẹ nói với em rằng,
chị bị hù dọa bởi lần bắt cóc đó nên mới không chịu theo anh Gia Thụ".
"Cũng có một phần nguyên nhân này", Phùng Nhất Nhất không phủ nhận,
"Nhưng nhiều hơn cả là chị muốn một cuộc sống yên ổn, bình lặng. Tạ Gia Thụ không thể cho chị".
Phùng Nhất Phàm "hả" một tiếng, "Thế bãi phân kia có thể cho à? Không phải chị nói là tình cảnh gia đình anh ta
không tốt lắm sao?
". Phùng Nhất Nhất thấp giọng giải thích,"Nói
như thế này đi, Nhất Phàm, chị thà ở với anh ấy cùng nhau đạp xe đạp,
cũng không muốn cùng Tạ Gia Thụ cưỡi xe chạy vi vu. Điều kiện gia đình
Đàm Tường kém hơn Tạ Gia Thụ rất nhiều, nhưng người sống với chị qua
ngày là Đàm Tường, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với chị, những chuyện khác, bọn chị có thể bàn bạc, trước sau gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!