Phùng Nhất Nhất cảm thấy nóng bức, như thể cô đang đứng trong đống lửa, nhưng một giây sau, lại tựa như bốn mặt đều là tường băng, tuyết phủ dày mười dặm… Cô cắn răng dùng lực đẩy Tạ Gia Thụ, không để anh dựa vào gần.
Nhưng anh lại ngang ngược, để mặc tay cô đang chắn trước ngực mình, dường như anh hoàn toàn không sợ tim mình bị cô đập cho nát vụn.
Sự ngang ngược của anh khiến người ta kinh hãi, Phùng Nhất Nhất không kiên trì được bao lâu, cánh tay mềm nhũn. Anh đã kề sát cô hơn một bước, lúc này, sau lưng cô là cánh cửa thang máy, không thể né tránh, điều Phùng Nhất Nhất có thể làm là cố sức quay mặt đi.
Quả nhiên, Tạ Gia Thụ càng lấn tới, bóng đen nặng nề trước mắt, hơi thở vừa nóng bỏng vừa tươi mát của anh phả vào vành tai Phùng Nhất Nhất khiến chân cô mềm nhũn.
Chỉ nghe thấy một tiếng gõ cửa rất khẽ, sau đó Tạ Gia Thụ lùi lại.
Phùng Nhất Nhất ngẩn người ít nhất nửa phút, mới kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Vừa rồi là anh tiến vào thang máy trước, còn chưa ấn nút xuống lầu thì cô đã bước vào. Sau đó, cô cũng không ấn nút xuống, và rồi trong lúc hai người trầm lặng, thang máy vẫn dừng ở đó.
Hiện giờ, Tạ Gia Thụ ấn nút xuống tầng hầm.
Anh thoải mái lui về, điềm nhiên như không có chuyện gì, sửa sang lại áo sơ mi bị cô làm nhàu, cúc áo bị bung, anh chậm rãi cài lại.
Phùng Nhất Nhất cũng chậm rãi từ cửa thang máy đứng lên, lẳng lặng quay mặt đi, đối diện với cửa thang máy. Lúc này, cô lúng túng đến mức hận không thể phá cửa ra rồi nhảy xuống.
Lại là tiếng "đinh
", họ đã xuống đến tầng hầm. Phùng Nhất Nhất không để xe ở bãi đỗ, nhưng vừa rồi cô quên không ấn nút xuống tầng một. Xấu hổ và giận dữ đến muốn chết nguyên tại chỗ, cô cúi gằm đầu, còn Tạ Gia Thụ đứng bên lại lạnh lùng nhắc nhở,"Em không ra ngoài sao?
Phiền em nhường đường một chút!
". Dù gì thì cũng không thể mất mặt hơn vừa rồi, Phùng Nhất Nhất vẫn duy trì tư thế vùi đầu, bước sang bên cạnh một bước. Tạ Gia Thụ vuốt lại chỗ ngực áo sơ mi đã nhàu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Trên đường đến công ty, Phùng Nhất Nhất gọi điện thoại cho Thịnh Thừa Quang. Tất nhiên là cô không kể sự tích bẽ mặt vừa rồi cho Lão Đại nhà mình, điều cô nóng lòng muốn biết ngay lúc này là,"Anh có biết tại sao Tạ Gia Thụ lại đến thành phố H không? Là chuyện làm ăn đúng không?".
"Cậu ấy đến thành phố H rồi ư? Thực sự là anh không biết", Thịnh Thừa Quang có hơi ngạc nhiên,
"Anh biết nửa năm trước cậu ấy có làm một khoản đầu tư mạo hiểm kếch xù, tiếp đó có hoạt động lớn tác động đến nhiều mối quan hệ, còn cụ thể thì… Bởi vì lúc mới bắt đầu anh đã không có ý định tham gia cho nên không rõ lắm. Hơn nữa, bây giờ chuyện hợp tác giữa anh và Tập đoàn Trường Lạc của Tạ gia cũng do Gia Thụ một tay xúc tiến, để tránh hiềm nghi, anh cũng không nghe ngóng quá nhiều".
Thịnh Thừa Quang chắc chắn sẽ không giấu Phùng Nhất Nhất chuyện gì. Nhưng những cụm từ "đầu tư mạo hiểm kếch xù", "hoạt động lớn", "một tay xúc tiến
"quá mức vĩ mô, Phùng Nhất Nhất nghe mà đầu óc choáng váng, đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười. Tạ Gia Thụ, một người làm ăn lớn như vậy, đâu có thời gian và tâm tư để nghĩ đến cô. Có lẽ là trùng hợp? Là do cô tự mình đa tình và đa nghi? Giống như lúc sáng ở trong thang máy, anh chỉ muốn ấn nút thang máy mà cô lại hét toáng lên như thể bị cưỡng hiếp. Mặt Phùng Nhất Nhất lại nóng lên, cô áp tay vào hai má, áy náy nói với Thịnh Thừa Quang,"Lão Đại, thật xin lỗi! Em biết anh bây giờ rất bận, em còn mang chuyện này đến làm phiền anh
". Tử Thời mang thai lần thứ hai, lại sinh ra một bé gái, cả nhà họ Thịnh vui mừng khôn xiết. Nhưng nghe nói, cô bé này không như Gấu Nhỏ. Cô bé vô cùng giày vò người khác, khóc lóc cả đêm. Tử Thời ở cữ không thể hao tâm tổn sức, để người khác chăm sóc lại không yên tâm, nên bây giờ Thịnh Thừa Quang không làm gì cả, chỉ ở nhà phục vụ vợ ở cữ và con gái thôi. Nhưng tâm tình của Thịnh Thừa Quang lại cô cùng tốt, giọng nói còn nhẹ nhàng thoải mái hơn bình thường,"Không sao đâu! Một mình em ở bên ngoài, cẩn thận là tốt.
Ngày mai anh sẽ bớt chút thời gian liên lạc với Tạ Gia Vân, hẳn là cô ấy biết nhiều hơn anh".
"Dạ vâng! Em cám ơn anh nhiều!
"Có câu nói này của Thịnh Thừa Quang, Phùng Nhất Nhất như có người tâm phúc. Lúc đến công ty, tâm tình cô đã bình tĩnh hơn nhiều. Tâm tình bình tĩnh bước vào, cô lập tức nhạy bén phát giác ra bầu không khí trong công ty hôm nay có chút kỳ quái. Không đợi cô túm người khác lại hỏi, mấy cô nàng cấp dưới đã kéo đến cả đàn,"Tổ trưởng, lát nữa mở cuộc họp, em giúp chị ôm tài liệu nhé!".
"Tổ trưởng, em giúp chị cầm túi văn kiện!"
"Tổ trưởng uống nước không ạ? Em giúp chị pha trà mang vào nhé!
"Phùng Nhất Nhất biết chắc chắn là có chuyện xảy ra, nhưng cô không sốt sắng hỏi, chỉ vừa thu dọn đồ đạc trong tay vừa cười nhìn bọn họ. Trong mắt mấy cô nàng đều lấp lánh ánh sao hồng, có cô không dằn lòng được mà tuôn ra,"Tổ trưởng, người của tập đoàn tài chính đến thu mua công ty của chúng ta thật rồi! Thị sát viên kia… chậc chậc chậc! Giống hệt như trong truyền thuyết! Giống hệt!
". Mấy cô nàng khác đồng thanh phản bác,"Nói bậy!
Rõ ràng là còn đẹp trai hơn so với truyền thuyết!
". Một đám người đứng đó ứa nước miếng gật đầu, gương mặt Phùng Nhất Nhất đã không thể mang theo nụ cười được nữa. Cô cụp mắt, lặng lẽ thu dọn văn kiện trong tay, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh hơn,"Đã đến rồi sao?
Các cô đã nhìn thấy rồi à?".
"Dạ!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!