Cô không còn trẻ nữa, cô muốn sống những ngày tháng yên bình.
Mùa hạ đã ùa về thành phố G, nhưng chẳng còn ai quan nữa. Suốt một mùa hạ, những đóa hoa nở rộ, vừa mãnh liệt, vừa cô đơn.
Thế rồi, chớp mắt một cái, hoa nở, hoa rụng, cây cối lụi tàn… lại bước sang mùa đông.
Mấy tháng nay, ở thành phố H, Nhất Nhất sống rất tốt, ngày tháng an ổn bình lặng như trong tưởng tượng của cô.
Hiện tại, cô đang làm việc cho một công ty quảng cáo có tiếng tại thành phố
H. Bởi mối quan hệ của Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân, cũng bởi lý lịch
đẹp đẽ, nổi trội, vừa vào đã được làm tổ trưởng. Một tháng trước khi đón chào năm mới, cô nhận được lần thăng chức tăng lương đầu tiên, hiện tại cô đã là trưởng phòng của một văn phòng lớn.
Lương tháng hiện
tại xấp xỉ với mức lương hồi còn ở thành phố G, nhưng mức chi phí trong
thành phố H thấp hơn thành phố G đôi chút. Mỗi tháng cô gửi về nhà hai
nghìn tệ, tiền còn thừa đủ để thuê một căn nhà trọ yên tĩnh, thoải mái,
sống tự do tự tại.
Nhân viên của công ty quảng cáo trẻ tuổi hơn
những nơi khác, người dưới quyền Phùng Nhất Nhất lại là một đám thanh
niên. Họ đa phần đều mới tốt nghiệp được hai ba năm, trẻ trung, năng
động. Nhưng so với cấp dưới của Phùng Nhất Nhất ở thành phố G, đám thanh niên này sợ Phùng Nhất Nhất hơn.
Có lẽ là bởi vì Phùng Nhất Nhất trầm lặng, chững chạc hơn hồi còn ở thành phố G, dáng vẻ nhìn có chút uy nghiêm.
Rất lâu, rất lâu về trước, Phùng Nhất Nhất từng muốn làm người phụ nữ như
Tạ Gia Vân, giảo hoạt, tâm kế, có thể bảo vệ được người mình muốn bảo
vệ, sẽ không rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ,… Cơn mưa mùa đông rả rích
xuống thành phố H một ngày. Đến lúc tan làm, mưa vẫn chưa ngừng, Phùng
Nhất Nhất ngẩn ngơ phía sau tấm rèm dưới mái hiên, suy nghĩ miên man về
một số chuyện.
Bạn trai Đàm Tường từ màn mưa xông tới, vội vàng
chạy vào cửa, không cẩn thận đụng phải Phùng Nhất Nhất, bấy giờ cô mới
kéo suy nghĩ về hiện tại.
"Sao em lại đứng ở đây? Anh còn tưởng phải lên trên đó đợi em một lát cơ", Đàm Tường bỏ kính xuống, đưa tay
lên lau nước mưa trên mặt. Cận thị bốn độ khiến mắt anh ta có vẻ mông
lung, giống như một thần sắc ngây thơ nào đó.
Phùng Nhất Nhất rút khăn giấy từ trong túi ra đưa cho anh ta nói, "Em mang ô cho đồng nghiệp, tiện thể đứng đây đợi anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!