Chuyện ấp ủ đã lâu
trong lòng, dũng khí tích góp hồi lâu trong người, lần này hết thảy đều
kết thúc. Phùng Nhất Nhất vùi đầu ăn bát mỳ, cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng tinh thần lại thoải mái, quay về phòng ngủ tiếp.
Phòng không bật đèn, trong bóng tối, cô đi thẳng đến trước giường rồi nằm xuống, điện
thoại trên tủ đầu giường đang phát lấp lánh.
Là một tin nhắn chưa đọc.
Phùng Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào vùng sáng duy nhất trong bóng tối, một lúc sau, cô mới đưa tay ra cầm điện thoại.
Quả nhiên là Tạ Gia Thụ.
Chỉ có một câu: "Rốt cuộc em muốn thế nào?
". Rốt cuộc muốn anh phải làm sao … em mới không rời xa anh? Phùng Nhất Nhất nằm nghiêng trên giường, dạ dày vừa ăn no nặng trịch, mạnh mẽ chống đỡ trái tim phía trên. Cô trả lời anh, từng chữ, từng chữ một, nghiêm túc mà kiểm định,"Em muốn
một cuộc sống bình an. Em không thể cùng anh sánh bước qua mưa gió được. Em không có năng lực đó. Coi như anh buông tha cho em đi
". Dũng khí trong con người em, trời sinh đã ít hơn người khác, và em đã dùng hết nó rồi. Em tuyệt đối không muốn một lần nữa lại bị người ta vắt đi rồi nhốt lại hoặc là nhìn thấy anh nôn ra máu ngay trước mặt. Em muốn mỗi người một vùng trời khác, bình an suôn sẻ. Tạ Gia Thụ trả lời lại rất nhanh,"Anh bảo đảm sau này sẽ không có ai bắt em đi nữa
". Phùng Nhất Nhất không chút do dự hỏi lại,"Bảo đảm thế nào? Phái rất nhiều vệ sĩ đến bảo vệ em? Giống như Thịnh Thừa Quang đối với Tử Thời ư?
Em
không muốn như vậy!
". Anh trầm lặng một hồi lâu. Rất lâu sau đó, anh mới gửi một câu hỏi rất đơn giản,"Em không nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, phải vậy không?
". Chư sđừng nói đến sống chết có nhau, phải vậy không? Phùng Nhất Nhất ấn điện thoại sáng hết lần này đến lần khác, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, ngón tay cứng đờ. Bỗng nhiên, cô từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra khữ kéo tấm rèm cửa sổ. Dưới cây ngô đồng bên ngọn đèn đường, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc lặng lẽ đỗ ở đó. Người trong xe… chỉ nhìn thấy một cánh tay, anh mặc chiếc áo thun màu trắng, tay đặt trên vô lăng. Dòng tin nhắn"Phải!" của Phùng Nhất Nhất cừa được gửi đi, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà dường như,
cô nhìn thấy người trong xe vùi đầu vào hai cánh tay… Rất lâu, rất lâu
sau, chiếc xe màu đen từ từ ra khỏi bóng râm dưới cây ngô đồng, chạy vào màn đêm đen đặc.
Phùng Nhất Nhất toàn thân hụt hẫng buông rèm
cửa. Cô men theo tường từ từ ngồi xuống, ngồi xuống… Cả căn phongd là
đêm đen đặc quánh, ánh bình minh sẽ không bao giờ đến nữa.
Ngày
Phùng Nhất Nhất bị bắt cóc, Tạ Gia Thụ đã xin nghỉ dài hạn cho cô, nhưng không nói rõ lý do, toàn thể công ty đều đoán, có lẽ cô đi hưởng tuần
trăng mật hoặc là… đã mang thai.
Cho nên, khi cô đến công ty làm thủ tục từ chức, mọi người đều rộn rã chúc mừng,
"Kết hôn chứ gì? Sau này ở nhà làm bà vợ chuyên nội trợ hả chị? Ngưỡng mộ chị quá!".
Đám thanh
niên vô cùng yêu quý "anh rể" nói với cô bằng giọng điệu thân thiết,
"Xin tổ trưởng chuyển lời đến anh rể, anh ấy phải thường xuyên đến đây thăm chúng em đó".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!