Chương 36: (Vô Đề)

Tạ Gia Thụ là tình

cảm tươi đẹp nhất, dữ dội nhất trong sinh mệnh cô, cũng là khởi nguồn

của mọi hỗn loạn và thiếu cảm giác an toàn trong sinh mệnh cô.

%%%%%##########

Thành phố G, trời đã cuối xuân.

Xuân sắp qua đi, sắc anh non của cây cối dần đậm lên. Những bông hoa chừng

như đã gặp được tình yêu cuối cùng trong sinh mệnh, nở rộ.

Tạ Gia Thụ không chịu xuống lầu gặp người khác, chỉ chịu đến vườn treo ở tầng mười, bởi ở đó vắng người.

Anh vẫn ngồi trên xe lăn, Phùng Nhất Nhất đẩy xe vào thang máy rồi đi

xuống. Đến vườn treo tầng mười, chẳng có một bóng người, cô khuyên anh

đứng dậy đi lại vài bước, nhưng anh cứ ngồi yên trên xe lăn, bướng bỉnh

nói, "Anh không!

". Gió cuối mùa xuân thoảng đưa hương thơm nồng đậm tuyệt vọng của những đóa hoa trong lần nở cuối cùng, Phùng Nhất Nhất ngồi xổm trước xe lăn, khẽ vùi mặt vào tấm chăn phủ trên đùi anh. Cô hoài niệm, nói,"Tạ Gia Thụ, dáng vẻ lúc này của anh… thật giống với trước kia

". Gió phả vào mặt mát rượi, trên đầu gối là người đẹp, Tạ Gia Thụ dễ chịu híp mắt, ngón tay khẽ nhéo nghịch nghịch vành tai cô, cất giọng hỏi,"Trước kia?

Giống bao lâu trước kia?".

"Giống như trước kia, em khuyên anh nên nghiêm chỉnh học cho xong thạc sỹ, anh cứ không chịu. Em hỏi anh vì sao không đến Tập đoàn Trường Lạc thực tập, anh giận em hơn nửa tháng trời. Còn nữa, anh nói anh thích em, em lại từ chối anh…", Phùng

Nhất Nhất khẽ thở dài một tiếng.

Ngón tay đang mân mê vành tai cô dần lần sang nhéo mặt cô, hơi đau, có vẻ nhe sức lực của người có tâm trạng không vui.

"Tại sao chúng ta không thể bình yên bên nhau vậy?

", Phùng Nhất Nhất hoang mang hỏi. Tạ Gia Thụ vuốt ve cằm cô như nựng thú cưng, nói:"Bây giờ không phải rất tốt không?

". Em ở bên anh, còn gì không tốt nữa? Người áp mặt vào đầu gối anh lắc đầu, khẽ cọ mặt vào tấm chăn. Tạ Gia Thụ nhìn những giọt nước lóng lánh ẩn chứa nơi khóe mắt cùng vẻ mệt mỏi dù nhắm mắt cũng chẳng thể che giấu nổi trên gương mặt Phùng Nhất Nhất. Cảm giác sợ hãi quen thuộc khiến Tạ Gia Thụ nổi nóng, lúc anh cất lời, giọng nói đã thay đổi,"Em nói thẳng ra đi! Anh lại giống như trước kia, khinh suất không hăng hái tranh giành, em lại không thích anh nữa rồi,

phải không?

". Một lát sau, Phùng Nhất Nhất mới trả lời, nhưng cô không phủ nhận, chỉ nói,"Chúng ta không thích hợp ở bên nhau

". Bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô bỗng trở nên mạnh mẽ, cằm cô bị anh nhéo hơi đau, rồi anh ép cô ngẩng mặt lên. Phùng Nhất Nhất nhìn thấy sự tức giận và sự lạnh lùng trong mắt đôi mắt Tạ Gia Thụ. Đoạn tuyệt với cuộc sống bên ngoài nhiều ngày như vậy, cảm giác chân thực cuối cùng cũng quay trở lại với anh."Em đừng chọc anh

", Tạ Gia Thụ cố gắng kiềm chế, cảnh cáo cô. Anh kiềm chế không nổi cáu, buông lỏng tay ra. Phùng Nhất Nhất cúi đầu, giọng nói trầm thấp,"Từ trước tới giờ hai đứa mình ở bên nhau chẳng thể êm đẹp. Ngày trước, gần như ngày nào anh cũng rống to, la hét với em.

Anh lúc nào cũng cáu kỉnh, em lại phải dỗ dành anh. Thật ra trong lòng

em cũng buồn lắm. Lần này, anh trở về, em như con thiêu thân lao đầu vào lửa, quên cả bản thân mình, nhưng cuối cùng thì sao… Gia Thụ, anh báo

thù em cũng là điều đương nhiên.

Ban đầu, xác thực là em vứt bỏ anh. Anh ở Mỹ sống khó khăn như vậy, anh có quyền trách em".

"Anh lạnh rồi, đẩy anh về

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!