Chương 35: (Vô Đề)

Bữa cơm, cha Phùng,

mẹ Phùng cũng không nói gì khác, thậm chí mẹ Phùng còn không hỏi đến

chuyện của Tạ Gia Thụ. Phùng Nhất Nhất thuận lợi ra khỏi nhà, mang theo

một hộp canh va hai món ăn trong hộp giữ nhiệt quay lại bệnh viện.

Tạ Gia Thụ đã tỉnh được một lúc, đang nóng lòng nằm đó chau mày, quay tới

quay lui, lúc quay bên trái, lúc lại quay bên phải. Cô vừa đẩy cửa vào,

anh đã rầu rĩ hoi, "Sao lại lâu như vậy? Tay em đang cầm gì thế?".

"Phùng Nhất Phàm cứ bắt em phải mang đồ ăn đến cho anh

", Phùng Nhất Nhất bất đắc dĩ nói. Tạ Gia Thụ còn chưa thể ăn uống, ngay đồ ăn lỏng cũng không được ăn. Nhưng sau khi nghe cô nói vậy, anh vẫn rất vui sướng, mặt mày hớn hở, nói,"Em trai em có lương tâm hơn em nhiều!

". Phùng Nhất Nhất đặt đồ xuống, vào rửa tay rồi bưng một chậu nước ấm ra chuẩn bị lau người cho anh. Thấy anh nói vậy, cô bèn đặt nước xuống, cố ý nói,"Vậy em kêu Nhất Phàm đến chăm sóc anh nhé!

". Tạ Gia Thụ kiêu ngạo hất cằm,"Em gọi đi!

Em đành lòng thì em cứ gọi đi!

". Em đành lòng để người khác chăm sóc anh sao? Phùng Nhất Nhất ngẫm nghĩ rồi nói,"Cũng đúng, em không đành lòng để em trai em chịu khổ

". Tạ Gia Thụ rõ ràng, lưu loát văng một câu tục. Phùng Nhất Nhất kể chuyện anh"hỏi thăm

"mẹ Phùng khi hôn mê ngày hôm đó, thêm mắm dặm muối miêu tả biểu cảm đặc sắc của mẹ Phùng khi ấy. Sau khi nghe xong, Tạ Gia Thụ như hồn bay phách lạc! Một hồi lâu sau anh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt đau khổ, lớn tiếng thở dài,"Lần này thì xong đời rồi! Chết anh rồi!

". Phùng Nhất Nhất vắt khăn xong, cầm khăn chọc chọc vào đầu anh, vẻ không vui,"Anh đừng nói những lời không may ấy nữa được không? Mau phỉ nhổ, phỉ

nhổ, phỉ nhổ đi!".

"Cái gì mà phỉ nhổ, phỉ nhổ, phỉ nhổ hả? Em thật là bất lịch sự, phun nước miếng lung tung!", Tạ đại thiếu gia ưa

sạch sẽ lườm cô.

Phùng Nhất Nhất hết cách, lẳng lặng xốc chăn

lên, lau người cho anh. Khăn ấm lau lên người, cảm giác vô cùng dễ chịu, Tạ Gia Thụ híp mắt hưởng thụ, thoải mái thở dài một hơi.

Trong

đầu Phùng Nhất Nhất tưởng tượng ra vẻ lúng túng khi chốc nữa phải lau

đến "tiểu ma vương", nghe anh thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nói,

"Anh… đừng kêu nữa!

". Tạ Gia Thụ híp mắt về phía cô, trêu chọc,"Em lại nghĩ xuyên tạc hả? Em đang nghĩ chuyện không đứng đắn chứ gì?

Ha ha!".

"Có anh mới không đứng đắn ấy!"

Tạ Gia Thụ tiếp tục kêu rên phóng đãng, tâm tình vui vẻ khoe khoang độ ngờ nghệch của bản thân,

"… Anh nhất định sẽ ngoan ngoãn tiêm thuốc, uống thuốc, phối hợp chữa trị, để cơ thể mau chóng khỏe lại! Rất nhanh thôi, anh sẽ hồi phục…sau đó…hi hi hi…".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!