Chương 30: (Vô Đề)

Hạt dẻ tổng cộng mua hai túi, vừa mang về đã nói với Má Lúm Đồng Tiền nhân lúc còn nóng mang một túi vào cho "cô Trịnh" dùng.

Phùng Nhất Nhất hai tiếng trước vừa ăn Cá nấu dưa chua, trên tay còn một hộp

sữa chua Blueberry chưa ăn hết, đang nằm trên ghế quý phi đọc tiểu

thuyết ngôn tình Má Lúm Đồng Tiền chọn mua giúp. Lúc này, Má Lúm Đồng

Tiền bỗng mang đến một túi hạt dẻ rang đường thơm lừng, dờ bên ngoài lớp túi vẫn còn nóng, tâm tình của Phùng Nhất Nhất trong lúc này quả thực

là không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Bên ngoài bao nhiêu người

như vậy chỉ được một túi hạt dẻ, Má Lúm Đồng Tiền không cần nghĩ cũng

biết mình ra ngoài chỉ được vài hạt, cho nên cậu thầm toan tính ở trong

này ăn bớt đồ của Phùng Nhất Nhất đến phát ngán thì thôi.

Cậu ta

ăn rất ngon lành, vừa ăn vừa vui vẻ nói với Phùng Nhất Nhất,

"Hạt dẻ rang ở thành phố G các cô ngon hơn ở thành phố C chúng tôi nhiều!".

Vừa nói xong câu này, cậu ta liền ngẩn người ra đó.

Phùng Nhất Nhất cũng ngẩn người, quả thật là như bị sét đánh ngang tai, đợi

cô định thần lại mới vội vàng nói,

"… Vừa rồi anh nói gì vậy, Tôi không nghe rõ!".

Má Lúm Đồng Tiền ngồi chồm hỗm trước ghế quý phi của

cô, khoảng cách gần như vậy, có "xì hơi" cũng có thể nghe rõ mồn một, có hiểu không…

"Ui da!", cậu ta xấu hổ xoa hai tay vào nhau, "Lần đầu tiên tôi ra ngoài làm việc, nghiệp vụ vẫn chưa thành thạo …ha!

". Phùng Nhất Nhất sắp khóc rồi, khẩn nài cậu ta, nói,"Vừa rồi, tôi thật sự

không nghe thấy gì cả. Anh cứ coi như tôi không nghe thấy gì được

không?

". Tôi biết anh từ đâu tới, cho nên dù sau này khi tôi ra ngoài cũng sẽ không nói với cảnh sát bất kỳ manh mối nào đâu. Đừng giết tôi! Má Lúm Đồng Tiền thấy cô sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng xua tay an ủi, bảo không sao!"Cô đừng sợ!", Má Lúm Đồng Tiền rất chân thành nói, "mặc dù không được tiền chuộc, nhưng chúng tôi cũng sẽ không làm hại đến cô

". Lúc này, Phùng Nhất Nhất mới ngớ người, vội vàng hỏi,"Sao lại không được tiền chuộc? Các anh liên lạc được… rồi sao?

". Má Lúm Đồng Tiền nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông, gật đầu,"Liên lạc

được rồi, nhưng… ôi, người có tiền còn keo kiệt hơn chúng ta

". Phùng Nhất Nhất nặng nề thở hắt ra một hơi! Suy nghĩ đầu tiên đương nhiên là không dám tin, đó là Tạ Gia Thụ đấy! Nhưng khi lấy lại phần nào bình tĩnh, cô lại nghĩ: Đúng rồi, đó là Tạ Gia Thụ, người coi cô là đồ"dâng đến tận cửa, không ngủ cũng phí".

Phùng Nhất Nhất cúi đầu, không phân biệt ra biểu cảm trên gương mặt mình là cười lạnh hay muốn khóc.

Người bỗng thay lòng đổi dạ, cớ sao lại nói tình người dễ đổi thay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!