Tổng giám đốc Thịnh là người thế nào? Vừa thấy Tạ Gia Thụ "ngất xỉu" là đã biết tiếp theo mình nên diễn tiết mục gì rồi.
Một người là đối tác quan trọng có giá trị tới vài chục tỷ, một người là
bạn thân của vợ yêu, một người là bạn chơi từ hồi nhỏ, cả ba đều là cha
mẹ nuôi của Gấu Nhỏ. Thịnh thừa Quang cảm thấy việc này thật khó giải
quyết, chỉ có thể đứng ở phe trung lập. Anh gọi người đưa Phùng Nhất
Nhất đến bệnh viện trước, sau đó dặn dò lái xe đến bệnh viện tư nhân
trực thuộc Thịnh Thị. Cuối cùng, anh gọi diện cho Thẩm Hiên, nói rằng
Phùng Nhất Nhất bị xe đâm, bảo Thẩm Hiên mau chóng trở về bệnh viện.
Thẩm Hiên có một căn nhà ở gần bệnh viện, hôm nay đúng lúc đang ở đó. Nhận
được điện thoại của Thịnh Thừa Quang, anh liền chạy từ trên lầu xuống
rồi phi thẳng đến bệnh viện. Đến nơi, Phùng Nhất Nhất vừa làm xong kiểm
tra bước đầu. bác sĩ phòng cấp cứu biết Phùng Nhất Nhất là bạn thân của
Viện trưởng Thẩm, thấy viện trưởng vội vã tiến vào liền đưa sổ ghi chép
cho anh.
Đã nhiều năm rồi Thẩm Hiên không chạy điên cuồng như
vậy, tim đập có chút đau tức. Một tay thay sang áo blouse trắng, tay kia nhận lấy sổ ghi chép lật giở, không thấy có vấn đề gì nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sợ chết khiếp đúng không?
", Phùng Nhất Nhất đang hồn vía trên mây, Thẩm Hiên đứng trước mặt mà cô cũng chẳng có phản ứng gì, anh bèn dịu dàng hỏi. Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm một câu gì đó không rõ. Thẩm Hiên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói,"Nào, em nằm xuống đi!
". Đằng nào cũng đến rồi, để đảm bảo chắc chắn, anh vẫn muốn đích thân kiểm tra một lượt cho cô. Thẩm Hiên ấn vào xương sườn, Phùng Nhất Nhất theo bản năng co rụt người lại. Lúc này, Thẩm Hiên cũng không sốt ruột, mà còn có tâm tình trêu chọc con gái nhà lành. Anh giả vờ cúi người kiểm tra tỉ mỉ, rồi lại thì thầm bên tai cô,"Kiểm tra trước đã nhé, ngoan!".
"…
"Sao anh lại nói như thể sau khi kiểm tra xong sẽ làm chuyện gì khác nữa vậy? Vẻ mặt quẫn bách của Phùng Nhất Nhất thật quá buồn cười, Thẩm Hiên cố gắng đè nén tiếng cười, vô cùng mập mờ. Viện trưởng trêu chọc nữ bệnh nhân, các bác sĩ y tá có đạo đức nghề nghiệp đều lờ đi, vờ như không thấy. Lúc này, giường bên cạnh đột nhiên phát ra một âm thanh rầu rĩ, sau đó, tấm mành ngăn cách hai giường bệnh bị người ta kéo ra. Thẩm Hiên kéo áo khác của Phùng Nhất Nhất lên, ngẩng đầu nhìn người bên kia, có chút ngạc nhiên, bèn đứng thẳng người dậy,"Gia Thụ? Tôi nghe nói cậu về rồi, không ngờ lại gặp cậu ở đây?
". Tạ Gia Thụ liếc mắt nhìn người quần áo không chỉnh tề trên giường bệnh, vẻ sắc lạnh tản ra đôi mắt phượng tuyệt đẹp. Khuôn mặt ấy, dù biểu cảm có lạnh lùng như băng tuyết thì vẫn đẹp đến vô cùng. Anh dùng biểu cảm lạnh như băng đó từ từ mở lời,"Viện trưởng Thẩm, lâu rồi không gặp!. Cách xưng hôViện trưởng Thẩm" lạnh nhạt, khách sáo này đáp lại tiếng Gia Thụ kia, chẳng khác gì giáng cho Thẩm Hiên một cái bạt tai trước mặt
mọi người.
Dù gì, Thẩm Hiên cũng là bạn từ thuở nhỏ cỏ Thịnh Thừa Quang. Năm đó, Tạ Gia Thụ vẫn còn thò lò mũi xanh bám đuôi Thịnh Thừa
Quang, Thẩm Hiên cũng được coi là người chứng kiến anh trưởng thành, bây giờ lại bị anh làm cho mất mặt trước mọi người như vậy, ý cười trên mặt bỗng đanh cứng lại.
Hai bên giường là hai người đàn ông đang xù
lông súng gươm sẵn sàng, Phùng Nhất Nhất không thể nằm yên được nữa. Cố
lúng túng ngồi dậy, nói với Tạ Gia Thụ, "Anh không sao chứ?".
"Em hy vọng anh có sao hay không sao?, Tạ Gia Thụ lạnh giọng căn vặn. Phùng Nhất Nhất không chịu nổi ánh mắt lạnh như băng của anh, cụp mắt nói bằng giọng thành khẩn,"Đương nhiên là hy vọng anh không sao rồi…
". Tạ Gia Thụ nở nụ cười châm chọc,"Vậy sao? Nhưng nếu anh không sao thì chẳng phải uổng công em đụng xe vào ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!