Cô gái lệ tràn khóe
mi, khóc không thành tiếng. Tạ Gia Thụ không biểu lộ ra vẻ mặt thương
xót, đau lòng, mà nheo mắt, giọng nói lạnh như băng,
"Em nói gì vậy? Em nói lại một lần nữa xem nào!".
Dáng vẻ vô tình này của anh khiến
trong lòng Phùng Nhất Nhất âu sầu nghĩ, đây chẳng phải là dáng vẻ lúc
anh vừa trở về, lúc hai người trùng phùng đó sao?
Thật ra, đây mới chính là Tạ Gia Thụ của hiện tại.
Phùng Nhất Nhất nhìn Tạ Gia Thụ, nói,
"Anh hỏi em, có phải những năm nay luôn đợi anh không, em thừa nhận. Nhưng người mà em đợi, người mà em đợi luôn là Tạ Gia Thụ của năm xưa, chứ không phải anh. Những ngày này… chúng ta đã thử rồi… Chúng ta chia tay tại đây được không? Nhân lúc còn chưa hoàn toàn tuyệt vọng về đối phương…".
Tạ Gia Thụ bật cười, dù trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót, anh vẫn cười ngạo nghễ, ngạo nghễ nhìn cô.
"Không đúng! Phùng Nhất Nhất, sao em lại thất vọng về anh chứ? Tạ Gia Thụ của ngày xưa, em chê anh không có tiền đồ. Bây giờ sự nghiệp của anh, áo gấm về làng, em không thể vẫn chê bai anh như vậy", anh cười tự giễu,
"Em đang vờ tha để bắt thật, đúng không?".
"Để anh đoán xem, em đang diễn xuất chiêu nào nào?", anh cúi đầu, hứng thú nhìn thẳng vào mắt cô,
"Lương Dĩ Thanh tưởng em là Trịnh Phiên Phiên, trước đó em cũng từng gặp Trịnh Phiên Phiên, anh Thừa Quang chắc chắn cũng đã tiết lộ tin đồn kết thân giữa hai gia đình, nhưng từ trước tới giờ em chưa từng hỏi anh
". Anh buông tay cô ra, vết thương trên tay lại chảy máu, từ từ ngưng tụ thành từng giọt xuống đầu ngón tay, rơi xuống sàn nhà. Hết thảy là máu trong lòng Phùng Nhất Nhất, mất đi một giọt lòng lại se sắt thêm một phần. Tạ Gia Thụ không hề hay biết, tiếp tục nói,"Em cố ý nói chia tay với anh, ép anh phải lập tức từ chối Trịnh gia, đúng không?
". Giờ phút này trông anh có vẻ bình tĩnh lí trí, nhưng thực ra anh đã phát điên rồi. Anh nhất thời kích động nói những lời khó nghe như vậy, nhưng cô cũng không phản bác. Lửa cháy đổ thêm dầu, thân nhiệt Tạ Gia Thụ bỗng chốc tăng vọt, hai con mắt đã sốt đỏ. Anh đưa tay túm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình, con mắt đỏ máu nhìn cô chằm chằm, biểu cảm quả thật như muốn nuốt sống cô từng miếng, từng miếng một! Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, hít một hơi, bình tĩnh nói,"Không phải… có lẽ là em không cam lòng, không đâm
vào tường không quay đầu. Bây giờ em đã đâm vào rồi, em phải quay đầu
thôi".
"Quay đầu cái con khỉ!", Tạ Gia Thụ lạnh cười, bùng nôt một câu thô tục.
"Em tưởng rằng em là gì hả? Em cũng xứng để vứt bỏ tôi hết lần này đến lần khác sao? Tôi nói cho em biết, tôi không hề nghĩ rằng sẽ nối tiếp tiền duyên với em, chẳng qua là vì em chủ động dâng mình đến cửa, không ăn cũng uổng phí mà thôi."
"Vậy…", cằm của Phùng Nhất Nhất bị anh bóp rất đau, cô nuốt từng ngụm nước miếng, "Bây giờ đã ăn rồi!".
"Đúng vậy! Đã ăn rồi, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi! Ha ha!", đôi mắt Tạ
Gia Thụ đỏ ngầu như muốn chảy máu, giọng nói lạnh lẽo có thể đông thành
băng, bộ dạng hiện giờ của anh chẳng khác gì tên sát nhân biến thái điên cuồng.
Cằm của Phùng Nhất Nhất đau đến không chịu nổi. Cô không
nhịn được mà tách tay của anh ra. Giờ phút này, Tạ Gia THụ không hề cảm
giác được bản thân minhg dùng lực, cô tách tay anh ra, anh còn tưởng cô
tức giận.
Tức giận thì tốt, tức giận thì quá tốt rồi.! Anh buông
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!