Chương 24: (Vô Đề)

Trợ lý bởi tạo "bậc thang lót gạch vàng

"tốt đã được phần thưởng là hai ngày nghỉ có lương, bộ mặt bịn rịn vội vàng quay người rời khỏi. Tạ Gia Thụ kéo người đang cầm máy quay xem lại một lượt từ đầu đến cuối lên xe. Vừa đóng cửa, Tổng giám đốc Tạ một phút trước còn lạnh lùng, bá đạo giờ đã giống như chú chó Goldem Retriever hoạt bát, nhiệt tình, nhún người bổ nhào! Ghế tối qua trợ lý ngủ vẫn để bằng, vừa vặn tạo điều kiện cho cú bổ nhào của anh diễn ra suôn sẻ. Máy quay từ trong tay Phùng Nhất Nhất rơi xuống, cô nhỏ giọng nói,"Anh có chuyện gì thì nghiêm túc nói!

". Cả người Tạ Gia Thụ nằm úp sấp lên người cô, đè thật chặt, khinh thường"hừ" một tiếng, "Cứ như thế này nói! Anh thích tư thế này!

". Phùng Nhất Nhất đẩy ra, anh lại ôm chặt hơn, giọng khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai cô," Anh không thoải mái! Anh bị cảm rồi! Đứng một đêm mệt

chết đi được! Chân anh sắp gãy rồi!

". Anh gầm nhẹ một hồi vào tai cô, màng tai Phùng Nhất Nhất cũng đau nhức luôn rồi,. cô nghiêng nghiêng đầu, anh lập tức lấn tới, đầu rúc vào trong cổ áo cô hôn loạn xạ. Phùng Nhất Nhất cuống quýt kéo áo lên, anh bỗng dừng lại, nói một câu,"Điện thoại của em làm sao mà tắt máy hả?

". Phùng Nhất Nhất thoáng sững người, anh thừa dịp đưa hai tay ra kéo áo của cô xuống. Không đợi cô vùng vẫy, Tạ Gia Thụ đã ấn chặt lấy hai tay của cô. Giữ chặt cô, anh ngồi chồm hỗm xuống, cúi đầu nheo mắt, ánh mắt quét đi quét lại từ cổ đến ngực cô. Không có bất kỳ dấu vết khả nghi nào! Tạ Gia Thụ"hừ" lạnh một tiếng trong lòng, cúi đầu trồng mấy trái "dâu tây

"lên. Phùng Nhất Nhất thở hắt ra, đẩy đầu anh, phí công chống cự,"Vừa rồi, anh nói với mẹ em rằng, mười phút sau sẽ đưa em về".

"Hơ, anh còn nói em là khoản nợ của họ cơ!

". Anh con bảo câu đó là cha anh nói cơ! Chẳng phải đâu! Cha anh chẳng nói với anh được mấy câu. Từ sau khi anh nhớ chuyện đến trước khi cha qua đời, trong vòng mấy năm ngắn ngủi, đều là chị gái Tạ Gia Vân làm bạn với cha."Anh…sao…anh lại…

", Phùng Nhất Nhất không còn gì để nói nữa rồi. Tạ Gia Thụ lầm bầm rồi cọ xát, Phùng Nhất Nhất khó khăn nói"Không được!:, thở hồng hộc, "Mẹ em chắn chắn là đang chờ đấy…anh…anh…vừa rồi thể hiện tốt như vậy…

". Thật ra thì Tạ Gia Thụ cũng không thể muốn cô vào lúc này, anh chỉ muốn giải tỏa những đè nén ngột ngạt trong lòng. Giống như việc cứ ôm cô, bỉ ổi cọ đi cọ lại thế này, là việc chỉ có anh mới có thể làm với cô."Tiểu ma vương" vẫn vô cùng phấn khích, Tạ Gia Thụ lại lẳng lặng nhẫn nhịn.

Phùng Nhất Nhất không dám kích thích anh, cứ bất động để anh đè lên.

Cô ngoan ngoãn để anh ôm thế này, lòng Tạ Gia Thụ bình yên thoải mái vô

cùng,. Cho nên, rõ ràng nên ép hỏi tối qua cô ngủ ở đâu, nhưng anh cảm

thấy khoảnh khắc này mà dùng để nói chuyện đó quả thực lãng phí! Ngón

tay anh chạm lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, một cách biểu đạt dịu dàng

không lời.

Một hồi lâu sau, Tạ Gia Thụ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chủ động ngồi dậy, sửa sang lại quần áo cho cô. Nhìn trên dưới mấy lượt không có chỗ nào sơ hở, Tạ Gia Thụ mới hôn lên khuôn mặt cô, nói,

"Được rồi, sau khi lên lầu, em nói với mẹ em vài câu dễ nghe nhé! Bà có thể đồng ý với em không can thiệp vào chuyện của em là tốt nhất. Nhưng nếu bà không đồng ý, em cũng đừng cãi lại. Dù sao thì bà nói gì , em cứ nhận lời đi, việc sau đó, anh sẽ đối phó".

Phùng Nhất Nhất nghe

anh nói vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Nhưng đối với cô mà

nói, nếu đã bước được bước đầu tiên khó khăn như vậy, thì cô tuyệt đối

không có ý định thoái lui.

Điều này Phùng Nhất Nhất không nói

nhiều với anh, cô chỉ nói,

"Ạnh cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi. Còn nữa, cô gái kia… anh đừng làm khó cô ấy nữa. Anh không thích cô ấy thì em sẽ không để bụng đâu. Anh đừng vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình".

Nghe mấy lời đầu, khóe miệng của Tạ Gia Thụ

luôn nở nụ cười, anh còn muốn nói,

"Vậy còn Trịnh Phiên Phiên thì sao? Em có để tâm Trịnh Phiên Phiên hay không? Tại sao không hỏi anh về vị hôn thê của anh?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!