Thật ra, Phùng Nhất Nhất cũng muốn theo Thẩm Hiên cho xong. Nói cho cùng thì kết hôn chỉ là sống qua ngày. Cô và Thẩm Hiên làm bạn bè nhiều như vậy, nói chuyện với nhau cũng rất hòa hợp, nếu chung sống với nhau hẳn là vợ chồng có thể "tương kính như tân"1.
1Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.
Cô đã hai mươi tám tuổi, đúng như lời mẹ Phùng nói, bỏ lỡ Thẩm Hiên, e là sau này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Nếu người đó không phải là Thẩm Hiên thì tốt biết bao! Nếu đổi lại là một
người đàn ông không biết đến quá khứ của cô, và cô cũng không hề biết
quá khứ của anh ta, vậy cô sẽ đồng ý cùng anh ta sống bình lặng qua ngày mà chẳng bận tâm điều gì. Nhưng Thẩm Hiên… giữa bọn họ không phải là
hai người, mà là bốn người, thật kỳ cục!
Chuyện này khiến Phùng Nhất Nhất do dự mãi.
May mắn là, chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ Tết sẽ kết thúc, cô sẽ đi làm trở lại.
Phùng Nhất Nhất hiện đang làm việc cho một công ty quảng cáo. Đối tác lớn
nhất của công ty cô chính là Thịnh Thị. Nhờ mối quan hệ cá nhân giữa cô
và Thịnh Thừa Quang, cộng với thái độ làm việc nghiêm túc, có trách
nhiệm, con người cũng thiết thực, an phận nên công ty rất coi trọng cô.
Mấy năm nay, cô đã từng đi lên bằng chính đôi chân của mình. Hiện tại,
cô đang phụ trách một nhóm nhỏ, cũng coi như làm cấp bậc quản lý.
Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, buổi sáng có cuộc họp thường lệ giữa các
thành viên trong nhóm, buổi chiều, Phùng Nhất Nhất đến Thịnh Thị quyết
toán khoản tiền chưa thanh toán hết của lần trước. Vừa bước chân khỏi
cửa, mí mắt trái của cô đã giật không ngừng. Ngồi trên xe, cô hớn hở an
ủi bản thân rằng, "máy mắt trái phát tài
", rồi cẩn thận lái xe đến Thịnh Thị. Cô vừa mới dừng xe, còn chưa kịp tắt máy, bảo vệ của Thịnh Thị đã chạy đến gõ cửa xe,"Thưa cô, ở đây không thể đỗ xe
". Phùng Nhất Nhất cười xòa,"Làm phiền anh, tôi chỉ đỗ một lát thôi, giờ tôi lên trên kia lấy chút đồ là đi ngay
". Bảo vệ nhận ra cô gái mỗi khi cười hai mắt lại cong cong lên này, mỉm cười ôn hòa nói,"Xin lỗi cô, quả thực là hôm nay không thể được. Công ty có
khách quý đến thăm, đội trưởng của chúng tôi đã dặn đi dặn lại rằng
tuyệt đối không được để xảy ra sơ xuất gì. Mong cô phối hợp với chúng
tôi!
". Phùng Nhất Nhất nghe vậy, không tiện làm khó người khác thêm nữa, đành vòng một vòng lớn tiến vào gara để xe dưới tầng hầm. Lúc đợi để lấy chi phiếu trong phòng Tài vụ của Thịnh Thị, cô sực nhớ ra, buột miệng hỏi dò,"Chị Lý, hôm nay công ty mình có ai đến vậy? Em thấy
dưới lầu không cho đỗ xe".
"Ồ, Ông chủ của F. D đến đó! Vừa rồi cậu ấy còn ở đây mà! Chậc chậc, đẹp trai không lời nào diễn tả được!",
Kế toán Lý cười hì hì, hạ giọng nói với Phùng Nhất Nhất,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!