Linh hồn của anh yêu
người con gái năm ấy, một tình yêu thuần khiết vô ngần, nhưng đồng thời, anh cũng đủ tỉnh táo để hiểu một điều, đã không còn là năm ấy nữa rồi.
*************
Cùng với âm thanh của tiếng "tít
", cánh cửa trái tim Phùng Nhất Nhất cũng được mở ra hoàn toàn. Tạ Gia Thụ hệt như miếng kẹo cao su dán chặt, vừa nặng vừa nóng. Phùng Nhất Nhất nửa khiêng nửa kéo anh tới sô pha, bỏ hai tay đang bám vào người cô ra, tẳng đá lớn đổ xuống, rầm rầm… Anh ngã xuống sô pha, miệng lẩm bẩm,"Uống nước…
". Hệt như một đứa trẻ. Đợi khi Phùng Nhất Nhất đưa nước đến, anh đã nằm bất động ở đó. Gần đây, tóc mái của anh có hơi dài, mềm mại, che đi đôi mắt. Tạ Gia Thụ, người đang nhắm mắt trong giờ phút này hệt như một chàng trai trẻ không phiền não u sầu. Nhìn anh như vậy, Phùng Nhất Nhất bỗng bừng tỉnh nhận ra sự thay đổi lớn nhất của anh trong lần anh về nước này là ở đâu. Đôi mắt anh chất chứa quá nhiều ưu tư, ảm đạm mà trước giờ chưa từng thấy. Phùng Nhất Nhất ngồi xổm bên sô pha, đưa tay khẽ lay anh,"Gia Thụ… Gia Thụ… anh có muốn uống nước không?
". Tạ Gia Thụ không buồn nhúc nhích chỉ"hừ
"một tiếng. Phùng Nhất Nhất lại gọi lần nữa, anh đưa tay ra, kéo cô ngã vào người minhg. Nước hắt vào mặt anh, cốc rơi xuống, lạch cạch lạch cạch, rồi lăn vài vòng trên sàn. Cho dù là say thật hay là giả vờ ngủ. Tạ Gia Thụ đã bị nước hắt cho tỉnh táo. Anh mở mắt, nhìn cô bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tủi hờn,"Em làm gì thế hả? Anh đã rất khó chịu rồi!
". Phùng Nhất Nhất dở khóc dỏ cười, hai tay chống vào ngực anh nhổm dậy, đưa tay lau những giọt nước nhòe nhoẹt trên khuôn mặt anh. Không biết có phải do nước bắn tung tóe vào mắt hay không, ánh mắt anh nhìn cô ươn ướt, hệt như chú nai con chịu ấm ức. Phùng Nhất Nhất bị anh nhìn đến nỗi lồng ngực đau nhói, khẽ chạm vào mặt anh, dịu dàng hỏi,"Thật sự rất khó chịu sao?. Tạ Gia Thụưm
"một tiếng bằng giọng mũi nặng nề. Lòng anh, thật sự rất khó chịu."Vậy sau này anh đừng uống nhiều rượu như vậy nữa. Không phải anh muốn em
thích anh hay sao? Người đàn ông em thích không uống nhiều rượu như
vậy
", ngón tay Phùng Nhất Nhất khẽ chạm vào môi anh, dịu dàng nói. Tạ Gia Thụ im lặng nhìn cô, ánh mắt có chút mơ màng. Bắt gặp anh nhìn mình bằng ánh mắt ấy, chẳng hiểu sao trái tim Phùng Nhất Nhất đau như dao cứa. Cô hít sâu một hơi đưa tay che mắt anh. Che mắt đi, anh vẫn là chàng trai của năm xưa. Tạ Gia Thụ im lặng một lát, vươn tay ra ôm lấy cô. Hai người nằm trên sô pha, cô nằm trên người anh, lẳng lặng ôm chặt lấy nhau. Một hồi lâu sau, Phùng Nhất Nhất khẽ nói,"Em phải về, muộn lắm rồi!".
"Không, ôm thêm một lát nữa… một lát thôi là được
", Tạ Gia Thụ vùi mặt vào vai cô, giọng nói chất chứa mỏi mệt. Một lát sau, anh thả lỏng tay, vô lực rơi xuống sô pha, phát ra âm thanh trầm đục, Phùng Nhất Nhất lại bịn rịn không nỡ rời đi. Cô kéo anh ngồi dậy, rót cốc nước. Anh dựa vào sô pha không chịu nhúc nhích, cô đành đặt cốc nước vào tay anh, rồi đưa lên miệng. Nước mát uống vào ngọt lịm, lòng đè nén bao âu lo cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Tạ Gia Thụ thoải mái dựa vào sô pha, đôi môi ẩm ướt lấp lánh. Anh mím môi, bỗng nói,"Phùng Nhất Nhất, em không có lương tâm!
". Phùng Nhất Nhất đang nhặt đồ trong túi xách bị rơi xuống đất, ngẩng đầu hỏi lại,"Hả? Sao em lại không có lương tâm?".
"Tràn ngập trong đầu óc anh đều là hình ảnh của em, nhưng chất chứa trong đầu óc em lại chỉ là ý muốn rời xa anh", mắt anh đau đáu nhìn lên trần nhà, yếu ớt mở miệng.
Cho dù anh có không cam lòng nhường nào, có do
dự bao nhiêu, thì trong lòng anh chỉ chứa đựng hình ảnh của một người
con gái duy nhất , là em.
Đến nay, khi nói chuyện với mọi người,
Tạ Gia Thụ đã ôn tồn, dịu dàng hơn rất nhiều, điệu bộ cũng thay đổi.
Nhưng có một giọng điệu, từ trước đến giờ anh chỉ dùng với một mình cô,
đó chính là giọng điệu của lúc này, yếu ớt, cao ngạo, tủi hờn, không
vui… vô cùng cần cô.
Phùng Nhất Nhất ôm lấy túi xách, nhìn anh
khép hờ mắt dựa vào sô pha, giống hệt chàng trai trẻ năm xưa, trong lòng rung động không thôi. Cô thầm thở dài, đặt túi xách xuống, rúc vào lồng ngực anh.
Tạ Gia Thụ vòng tay lên vai cô.
"Tối nay, em đừng đi có được không?", anh tiếp tục dùng giọng điệu tủi hờn vô hạn đó, đáng thương nói,
"Anh không thể lái xe, ở đây lại không dễ bắt xe, hơn nữa đã muộn như vậy rồi, anh không yên tâm để em đi đường một mình. Em yên tâm để anh lại một mình thế này sao? Chẳng may anh uống say đến chết thì làm thế nào?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!