Chương 15: (Vô Đề)

Giữa đêm hôm khuya

khoắt, trong ánh đèn điện như giấc mộng của nhà hàng xoay trong cao nhất thành phố, với ly rượu ngon bên tay và nền nhạc du dương khiến người ta say đắm, Trịnh Phiên Phiên ngồi đối diện với Tạ Gia Thụ, ánh mắt chăm

chú nhìn món điểm tâm sau bữa ăn được bài trí đẹp mắt trên đĩa, tựa như

món ăn ấy còn đẹp hơn cả khuôn mặt Tạ Gia Thụ.

Một người có vẻ

như chưa từng nhận cuộc điện thoại ngọt ngào, tình ý vừa rồi, còn một

người lại có vẻ như không nghe thấy nội dung của cuộc điện thoại. Vừa

rồi, hai người quả thật vô cùng ăn ý.

Tạ Gia Thụ cầm dao ăn sáng

bóng, cắt miếng bít tết tái thành từng miếng nhỏ vừa ăn, đẹp mắt. Trịnh

Phiên Phiên chăn chăm vào món điểm tâm, còn anh chỉ tập trung vào món bò bít tết, trong lòng thầm nghĩ, chị gái của mình quả là có con mắt tinh

tường.

Trịnh Phiên Phiên đúng là mẫu vợ cả "Căn chính miêu hồng

"1, đúng là có thể yên tâm cưới về nhà. 1Căn chính miêu hồng: Là một cách nói phổ biến trong một giai đoạn lịch sử của Trung Quốc. Thời đó, người xuất thân trong gia đình bần nông hoặc gia đình quân nhân sẽ được coi trọng, xuất thân phú nông hoặc tư bản sẽ bị khinh rẻ. Người xuất thân trong gia đình bần nông được gọi là"Căn chính miêu hồng

". Cô gái này không giống cái cô Lương Dĩ Thanh không biết thân phận kia. Họp báo vừa kết thúc, Lương Dĩ Thanh kia đã chạy đến nói với anh rằng,"Thím

Diệp Mộc nói em có việc có thể tìm anh.

Hôm nay là lễ Tình nhân, nhưng

không ai hẹn em cả, em có thể mời anh ăn cơm không?

". Người thì xấu như vậy, không ai hẹn ăn cơm cùng là chuyện quá đỗi bình thường, có được không? Trịnh Phiên Phiên dáng vẻ thanh nhã đặt khăn ăn trở lại bàn. Tạ Gia Thụ cũng không có hứng thú, liếc nhìn miếng bánh phô mai không động chút nào trên đĩa của cô, nói,"Em ăn ít nhỉ!

". Điểm tâm của nhà hàng này là nổi tiếng nhất, vừa ngon miệng lại tinh tế, nếu đổi lại là Phùng Nhất Nhất ở đây, hẳn là sẽ ăn hết cả phần của anh rồi. Trịnh Phiên Phiên mỉm cười, khẽ chớp mắt,"Vâng ạ!

Em rất dễ nuôi

". Mặc dù trước giờ, hai bên gia tộc vẫn cố vun vào, nhưng ngày hôm nay, cô ấy lại chịu ngồi trước mặt anh nói"Em rất dễ nuôi

", cô gái này đã biểu đạt tâm tư của mình rất rõ ràng. Trịnh Phiên Phiên không thể nào giống như Phùng Nhất Nhất, bị anh ép hỏi sẽ thành thật nói với anh rằng,"Gặp được anh ở độ tuổi đẹp nhất… mới coi như không phụ chính mình

". Chắc hẳn không ai có thể giống cô! Lương Dĩ Thanh kia có nét hao hao giống, nhưng như thế lại càng khiến anh chướng mắt. Bất chợt, Tạ Gia Thụ thấy giờ phút này anh chẳng có hứng thú gì nữa. Trịnh Phiên Phiên thấy anh không đáp lời, trong lòng đã hiểu, liền hào phóng nói,"Nếu anh có việc thì có thể đi trước

". Tạ Gia Thụ nhếch miệng, ngước mắt nhìn, bống hỏi,"Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi ?"

"Hai mươi tư!"

"Thật trẻ trung!

", Tạ Gia Thụ nhớ lại năm Phùng Nhất Nhất hai mươi tư tuổi, cùng anh đến thành phố C một năm. Lúc đó hai người họ, Tử Thời, Tề Quang, Gấu Nhỏ ở cùng nhau, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ. Trong lòng Tạ Gia Thụ khó nén được cảm giác âu sầu, điều này khiến anh không muốn tiếp tục giở thủ đoạn với cô gái trước mặt nữa,"Phiên Phiên, anh

không hề yêu em

". Câu nói này khiến Trịnh Phiên Phiên sững sờ, sau đó lại giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười. Cô ấy cố kìm nén nhưng vẫn không nhịn được cười,"Đừng đùa nữa… Chẳng lẽ em thì yêu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!