Chương 13: (Vô Đề)

Trong lúc hỗn loạn, Phùng Nhất Nhất giận quá hóa liều, hung hăng nhéo một cái, Tạ Gia Thụ kêu thảm.

Hỏng rồi! Phùng Nhất Nhất không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, vội

vàng dìu người đã ngã rạp sang một bên dậy, "Tạ Gia Thụ? Tạ Gia Thụ?. Ômcái đuôi

"ngã ra đó, Tạ Gia Thụ len lén mở mắt, nhanh chóng đưa tay túm lấy cổ áo cô. Anh vừa kéo, Phùng Nhất Nhất đã hét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt úp sụp vào giữa hai chân anh. Chuyện này quả thực là… Phùng Nhất Nhất khóc không ra nước mắt, muốn bò lên, lại bị Tạ Gia Thụ cười ha hả ấn đầu xuống. Phùng Nhất Nhất tức đến toàn thân phát run,"Anh mau thả em ra!".

Khoảng cách gần như vậy, luồng điện nào đó chạy dọc thân theo từng chuyển động rồi phóng mạnh ra ngoài. Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc cô, không ngờ

lúc này lại chơi lại mình một vố.

Tạ Gia Thụ thở hắt ra, vội vàng ôm cô

lên.

Lúc này, sắc mặt anh đã thay đổi, ôm cô vào lòng, có chút cay đắng nhắm mắt lại, thở hổn hển.

Trong xe tối lờ mờ, anh lại thất lễ như thế, Phùng Nhất Nhất đâu còn lo lắng

được đến sắc mặt của anh. Bị anh ôm lấy, cô liền đánh vào tay anh, vùng

vẫy nhào ra ngoài. Tạ Gia Thụ ghì cô lại, giọng nói vừa chất chứa đau

đớn vừa khoái chí, trầm thấp vang lên bên tai,

"Em đừng động đậy nữa… đừng động đậy nữa! Anh có lời muốn nói với em!".

Giọng điệu của anh nghiêm túc, Phùng Nhất Nhất dừng lại, miễn cưỡng ngồi trên đùi anh, run rẩy thẳng lưng lắng nghe.

Chợt nghe anh "hừ" một tiếng, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn, "Cái đó…không có

". Phùng Nhất Nhất không hiểu,"Cái gì không có?

". Anh vùi mặt vào vai cô, rầu rĩ lẩm bẩm,"Lần trước không phải em hỏi anh ở Mỹ có ai hay không sao? Không có một người nào!".

Thời gian hơn ba năm rất dài, ban đêm đối với một người mà nói rất khó khăn, các cô gái Mỹ rất đẹp, rất nhiệt tình, nhưng anh chưa từng nhìn một ai.

Từ khi xa em, chỉ có một mình anh độc bước.

Mỗi phong cảnh anh từng đi qua, đều chỉ hình dung đến biểu cảm của em khi nhìn thấy chúng.

Xe không biết đã dừng lại từ lúc nào, tài xế cũng xuống xe đi mất. Không

gian trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp dần lấy lại bình

ổn của Tạ Gia Thụ.

Phùng Nhất Nhất quay đầu nhìn, anh vùi mặt vào áo cô, chỉ để lộ ra đôi mắt, đôi mắt đen láy như chú cún con. Cô hôn

lên môi anh, trong lòng ngập tràn cảm động.

Tạ Gia Thụ được hôn,

ngược lại càng làm ra bộ dạng tủi thân, lại còn cúi thấp đầu xuống,

Phùng Nhất Nhất không cầm lòng được lại hôn lên trán anh.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, tuyệt đẹp, vừa kiêu ngạo vừa làm nũng tranh công, "Anh tốt chứ? Cảm động chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!