Chương 11: (Vô Đề)

Chàng thanh niên từ trên trời giáng xuống cuộc đời bình thường của cô kia, cao ngạo, trẻ đẹp, tỏa sáng lấp lánh.

********

Tạ Gia Thụ của thời trẻ đâu chỉ là vô tư và vui vẻ!

Cho đến tận bây giờ, Phùng Nhất Nhất vẫn nhớ như in lần đầu tiên cô gặp

anh. Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi để tóc xoăn ngắn đến mang tai rất

đẹp mắt, hay mặc áo sơ mi màu tím đậm. Phùng Nhất Nhất vốn tưởng rằng,

màu sắc đẹp đến yêu mị ấy chỉ có các chàng trai trong truyện tranh mới

có thể mặc. Nhưng Tạ Gia Thụ của hai mươi tuổi, áo sơ mi lụa tơ tằm màu

tím đậm cũng không thể nào át đi khuôn mặt của anh. Phùng Nhất Nhất chưa từng nhìn thấy chàng trai đẹp nào như Tạ Gia Thụ của năm ấy, hệt như

vầng mặt trời, rực rỡ, chói mắt.

Bấy giờ, cả thành phố G đều biết Tạ gia có một đại thiếu gia đẹp trai lại huênh hoang, Tạ Gia Thụ của

ngày ấy không chất chứa nỗi lòng, không có tâm sự, một chút muộn phiền

cũng không. Ngày ấy, anh thích quần là áo lượt, ngợp trong vàng son,

ngày ngày mũ gấm áo lông chồn, nghênh ngang lượn trên phố.

Nhưng

bây giờ, đừng nói đến màu sắc của đầu tóc, ngay cả màu sắc của quần áo

cũng chỉ có ba màu đen, trắng, xám vô cùng đơn giản, vô cùng khiêm tốn.

Chiếc áo pull màu xám đơn giản, trên bả vai tùy ý khoác lên chiếc áo

khoác ngoài màu đen phẳng phiu, rõ ràng chẳng có chút bắt mắt nào, và

anh cũng chỉ thoải mái ngồi ở đó, vậy mà nom người đẹp như ngọc, vóc

dáng như cây tùng.

Tạ Gia Thụ của ngày hôm nay đã biết bản thân mình có nhiều ưu điểm như thế nào, chẳng cần trau chuốt cho dáng vẻ bên ngoài nữa.

Thời gian thật không công bằng với phụ nữ, Phùng Nhất Nhất sờ lên mặt mình, buồn bã trút tiếng thở dài.

Tạ Gia Thụ ngồi đối diện với cô, từ lúc được gọi vài tiếng "anh rể

"tới giờ, anh như uống phải thuốc cười, khóe miệng cứ cong lên mãi. Lúc lật giở thực đơn, anh cười hỏi,"Sao vậy, món ăn không hợp khẩu vị của em

à?".

"Không phải…", Phùng Nhất Nhất không mấy hứng thú, bỏ thực đơn trên tay xuống, "Anh chọn đi, tôi thế nào cũng được

". Tạ Gia Thụ dùng ánh mắt"Đúng là kiểu giày vò người khác, nhưng tôi thích!" để nhìn cô, hớn hở thay cô chọn món ăn.

Người phục vụ cầm thực đơn rời khỏi.

Ban nhạc trong góc phòng cách đó không

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!