Họ chưa từng yêu nhau, nhưng những tháng ngày không phải yêu đương đó lại là quãng thời gian vui vẻ nhất của Phùng Nhất Nhất.
Phùng Nhất Nhất là một cô gái rất đỗi bình thường, duy chỉ có hai điều hơi đặc biệt.
Điều thứ nhất chính là tên của cô. Khi cô cất tiếng khóc chào đời, cha Phùng vừa hay tin là một bé gái đã quay đầu bỏ đi.
Lúc ấy, đầu óc mẹ Phùng
cũng choáng váng, rồi chọn đại một cái tên cho cô, hay gọi là Phùng Nhất đi, mang thai đứa đầu mà. May mà cô y tá có nói một câu rằng: "
Phùng Nhất không giống tên con gái", mẹ Phùng mới thêm vào một chữ "
Nhất
"nữa. Có lẽ là vì đặt tên cho cô là Phùng Nhất Nhất nên mấy năm sau mẹ cô lại mang thai đứa thứ hai. Lần này cha mẹ phùng đặc biệt nhờ người kiểm tra giới tính của thai nhi. Biết chắc chắn là con trai, cha Phùng đã tiêu tốn tám trăm tám mươi tệ mời người đến đặt tên cho con. Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, họ quyết định đặt tên con là Phùng Nhất Phàm, nét bút ổn, ý nghĩa mặt chữ đẹp, tượng trưng cho đứa con trai bảo bối cả đời thuận buồm, xuôi gió. Bời tên Phùng Nhất Phàm vừa vặn có một chữ" Nhất", nên tên của Phùng Nhất Nhất cũng coi như được đặt một
cách nghiêm túc.
Điều thứ hai không bình thường ở Phùng Nhất Nhất chính là, cô thuộc nhóm máu Rh âm tính, hay còn gọi là nhóm máu gấu trúc.
Đúng như tên gọi của nó, nhóm máu gấu trúc là một nhóm máu rất hiếm gặp, bởi vậy, chi phí truyền máu cũng đắt đỏ hơn những nhóm máu bình thường. Năm bốn tuổi, Phùng Nhất Nhất không cẩn thận bị sứt đầu, mẹ phùng ôm cô đến bệnh viện, khâu mấy mũi, lại còn truyền một túi máu.
Khi đó đúng vào
dịp Tết, bởi vì việc này mà mẹ Phùng chỉ dám mua quần áo mới cho cha
Phùng và cô mà không dám mua cho mình. Đến khi Phùng Nhất Nhất học tiểu
học, gia đình đã có thêm một cậu em trai. Một lần , cánh tay của cô bị
kính thủy tinh của cửa sổ trường học cứa một mảng lớn. Lần đó, cô giáo
đưa cô tới bệnh viện, mẹ Phùng tan làm liền đến thanh toán tiền. Trên
đường trở về nhà, mẹ Phùng tính nợ với cô, mỗi lần cô ra vào viện là một tuần làm việc của mẹ coi như công cốc.
Cậu em trai ở nhà đang tuổi ăn
tuổi lớn, buổi sáng chỉ uống một bình sữa thôi thì không đủ, mẹ đang
muốn thêm cho cậu một bình sữa nữa vào buổi tối.
"Vậy con không uống bình sữa của con nữa, để dành buổi tối cho em uống!", cô bé Phùng
Nhất Nhất nói lớn với người mẹ đang đạp xe ngược chiều gió.
"Được", mẹ Phùng đồng ý một cách dứt khoát,
"con gái cũng không cần phải cao lắm… sữa là để bổ sung canxi, về nhà ăn tôm con đừng bỏ vỏ, cứ nhai nhai vài cái rồi nuốt cũng đủ canxi rồi." Con biết rồi mẹ!
"Cô bé vô tự lự từ hồi nhỏ, chẳng biết sợ hãi là gì, vết thương trên tay vẫn còn nóng hầm hập mà đã khoái chí lắc lắc cái mông sau xe đạp. Mẹ Phùng buồn phiền,"Mẹ nói cho biết này, nhóm máu của con đặc biệt, hiếm
vô cùng! Hiếm nhường nào! Người khác bị thương vào bệnh viện, tóm lấy
mười người hẳn có một người truyền máu cho người ta, còn nếu con bị
thương, tóm mười nghìn người cũng chưa chắc có một người có thể truyền
máu cho con đâu. Con biết việc không có máu sẽ chết rồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!