Không kìm lòng nổi, anh tìm kiếm bóng dáng Hựu Huyên qua Tiểu Ưu. Cứ nhìn thấy cô liền bắt đầu ngẩn ngơ, đầu óc khôn khéo của anh trở nên hơi ngố.
Biết rõ cô không phải Hựu Huyên, nhưng cứ mỗi phút giây vẫn đều muốn thấy cô. Nếu Tiểu Lục ở bệnh viện thì còn đỡ, anh có thể đông dạo tây dạo đến phòng bệnh, nói mấy câu, mời ăn một bữa cơm trưa. Nhưng sau khi Tiểu Lục xuất viện thì cái thú đó cũng không còn.
Điện thoại vang lên, hắn nghe. Là Hựu Đình gọi tới.
"Anh Lệ Bình, hôm nay anh có rảnh không? Mẹ nói chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau."
"Hôm nay sao?
"Tối nay anh không có ca trực, cả khám bệnh buổi chiều cũng bỏ luôn - anh chỉ muốn tới nhà Lương Tiểu Lục. Không ngờ ba chị em lại mang họ khác nhau: Cố Tiểu Ưu, Văn Tiểu Kí, Lương Tiểu Lục…… tình sử mẹ của bọn họ thật đúng là phong phú. Nghĩ đến đây, anh không nhịn được mà bật cười. Gia đình đặc thù như vậy làm sao anh không đến nhà thăm hỏi cho được."Anh Lệ Bình, anh cười cái gì?
"Cười? Có sao? Anh quay đầu nhìn màn hình máy tính tối om, Hựu Đình nói không sai, hẳn là anh đang cười thật."Không có việc gì, dì Tĩnh Phân có khỏe không?"
"Khá hơn rồi anh, mẹ đã thèm ăn, về phần tâm trạng thì em nghĩ còn cần thời gian để thích nghi."
"Nếu rảnh thì em đến với dì thường xuyên một chút, người bệnh cần nhất là có người thân quan tâm, như vậy mới nhanh khỏi bệnh được.
"Nói đến đây, anh lại nghĩ tới Tiểu Lục. Tiểu Lục khôi phục sức khỏe nhanh hơn người khác nhiều lắm. Có lần anh cười hỏi Tiểu Ưu - em cho Tiểu Lục uống thuốc bổ gì sao? Cô nghĩ một hồi rồi kể một lèo"Không có gì cả, chỉ là tim gà, tim vịt, tim lợn, tim bò, tim dê. Mỗi lần nó giải phẫu tim thì rất nhiều động vật vô tội cũng bị mổ theo."
Anh nhắc nhở: "Nhớ kỹ đừng để thằng bé ăn nhiều dầu mỡ, nếu không lại bị nhồi máu cơ tim thì tiêu đời."
Tiểu Ưu cười ha ha, nói thật: "Tiểu Lục khôi phục sức khỏe không phải nhờ đồ ăn mà vì sự keo kiệt thành tính của nó thôi."
Cô vừa nói xong Tiểu Kí chen vào hỏi "Anh đẹp trai ơi, Tiểu Lục muốn hỏi anh bệnh viện có mua một tặng một không?"
Lệ Bình nghĩ hồi lâu mới vất vả tìm được câu trả lời "Hình như có, cửa hàng ở tầng trệt có đợt bán băng gạc mua một tặng một.
"Lời của anh khiến Tiểu Lục, Tiểu Ưu cười to. Anh bị cười đến đầu óc mờ mịt bèn nhướng mày bảo:"Cười nhạo bác sĩ là một hành vi không thể chấp nhận được.
"Tiểu Ưu mới giải thích ý của Tiểu Lục là phòng bệnh ở một người đắt như vậy thì có giá ưu đãi mua một đêm tặng một đêm hay không. Anh ngồi xuống giường bệnh của Tiểu Lục, cười cợt hỏi:"Em tưởng nơi này là khách sạn năm sao à?"
Tiểu Ưu đương nhiên là rất hiểu em trai mình, cô đáp:
"Chỗ này còn nhiều sao hơn khách sạn năm sao nữa. Không spa, không phòng tập thể thao, ngay cả đồ ăn của căn -tin cũng rất dở."
"Dỡ sao? Anh thấy bình thường mà."
"Vậy chắc anh chưa được ăn món ngon bao giờ rồi." Tiểu Ưu khinh thường nói.
"Nói như thể em sành ăn lắm ấy." Lệ Bình ra vẻ không tin.
"Chị em nấu đồ ăn ngon nhất thế giới." Tiểu Lục ra sức khen, dù sao là chị em nên bênh vực nhau là chuyện thường.
"Hơn nữa, chị em nướng bánh cũng ngon nhất."
Tiểu Kí cướp lời.
"Biết nướng bánh luôn? Giỏi quá ta." Anh cười xảo quyệt, nụ cười làm Cố Tiểu Ưu nổi da gà.
"Chị em giỏi nhất thế giới." Tiểu Kí càng nói càng mạnh miệng.
"Vậy anh đẹp trai có thể đến nhà em ăn cơm và thử bánh ngọt được không?"
Anh gian thật, toàn hỏi Tiểu Kí, Tiểu Kí vốn ngây thơ nên dễ đồng ý hơn nhiều. Vì thế, cuộc hẹn cứ như vậy mà định ra, mà anh dự tính hôm nay sẽ lật ngược tình thế.
"Lệ Bình? Anh Lệ Bình?" Hựu Đình kêu vài tiếng vẫn không thấy Lệ Bình đáp lời.
"Cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!