Chương 4: (Vô Đề)

Cô cố ý tập múa hơn 16 giờ mỗi ngày, cố ý đoạt giải nhất trong cuộc thi múa quốc tế.

Cô cố ý nói lộ với cánh phóng viên rằng mình là con gái của ông trùm điện tử

- Phương Nghị Đạt, cố ý để họ bám theo taxi về tận nhà.

Cô cố ý không thay trang phục biểu diễn, cố ý cầm một bó hoa thật to và chiếc cúp lóng lánh đi xuyên qua bữa tiệc, xuyên qua đám người đông đúc chạy thẳng vào nhà……

Cô muốn dùng cả chuỗi "cố ý

"này để làm ba mình khó xử. Hựu Huyên vừa bước xuống xe thì đèn flash đã liên tục lóe lên - từ xa xa, cô đã nhận ra Lệ Bình trong đám đông - cô cúi đầu chỉnh trang lại chính mình rồi cúi gằm đầu, cố ý vờ như hoảng hốt chạy vào phòng. Cô vừa nhấc chân, cánh phóng viên đã lập tức chạy theo. Các phóng viên gây sự chú ý của mọi người, Nghị Đạt và Lệ Bình vội vàng chạy ra, Lệ Bình lách qua đám đông, lặng ôm Hựu Huyên giấu vào lòng."Không có việc gì, không phải sợ, để anh và chú xử lý đám phóng viên.

"Lệ Bình vỗ nhẹ lưng cô khẽ thì thầm, sự lo lắng của anh chợt khiến cô hổ thẹn - có lẽ cô thật là mụ phù thủy ác độc."Chào ông Phương, ông đang tổ chức tiệc ăn mừng sao? Có phải ông biết trước cô Phương sẽ đoạt giải nhất nên mới mở tiệc hay không?

"Quả nhiên hôm nay có cuộc thi thật - con bé mạnh miệng này - còn dám nói chỉ là thi thử, không biết kiêu ngạo quá sẽ làm mình gặp rắc rối sao? Thiên tài cũng có khi đần độn mà. Lệ Bình đau lòng, đôi tay ôm cô càng chặt, anh ấn đầu cô vào ngực mình."Thưa ông Phương, đối với thắng lợi của con gái, ông có lời gì muốn nói không?"

"Thưa ông Phương, ông có bình luận gì về việc con gái ông được đánh giá là tinh linh trên sân khấu múa, là Lâm Hoài Dân thứ 2 của Đài Loan?"

"Thưa ông Phương, ông sẽ cho phép con gái mình sang Anh phát triển nghiệp múa sao? Hay ông muốn Phương tiểu thư ở lại Đài Loan? Nghe nói đã có rất nhiều tập đoàn muốn tìm Phương tiểu thư làm người đại diện……"

Đèn flash vẫn chớp lóe không ngừng, danh xưng "công chúa bạch tuyết trên sân khấu" giúp Hựu Huyên giành được vinh quang

- đáng lẽ ra cô phải vui vẻ lắm

- nhưng…… không, cô chỉ cảm nhận được sự quan tâm ấm áp bao phủ mình.

Nếu anh chỉ quan tâm mỗi mình cô thì sao?

Nếu vòng tay của anh vĩnh viễn chỉ chào đón cô? Nếu những que kẹo trong túi anh chỉ dành riêng cho cô?

Thật ngọt, tuy cô chưa nếm thử những que kẹo ấy nhưng trong lòng đã thấy ngọt ngào.

Sự tham luyến ngọt ngào quấn quýt lấy Hựu Huyên khiến cô chần chờ

- và ở cái tuổi 18 trẻ trung mà bồng bột ấy

- cô quyết định dùng mọi cách giành lấy Lệ Bình.

Quyết định này chẳng quan hệ gì đến việc báo thù hay oán hận nơi cô mà chỉ đơn thuần muốn hai cái tên "Chu Lệ Bình" và "Phương Hựu Huyên

"đứng chung một chỗ. Cô kề sát Lệ Bình, chỉ kém việc nhảy vào lòng anh. Lệ Bình phát hiện nhưng tưởng cô lạnh, cô sợ, anh không chút nghĩ ngợi bọc lấy cô vào áo khoác của mình, mặc kệ loại động tác này dưới góc máy của phóng viên sẽ trở nên mờ ám thế nào. Cứ như vậy, một vòm không gian ấm áp bao phủ cả người cô, mặc kệ người ngoài nhìn ngó, cô chỉ chăm chú lắng nghe nhịp tim vững chãi đáng tin cậy của người bên cạnh. Giờ phút này, cô đã thấy rất thỏa mãn - dù không phát hiện những hành động do cô"cố ý

"xếp đặt - làm Hựu Đình đau đớn. Cô không để ý Lệ Bình làm thế nào để"cắt đuôi" đám phóng viên nhà báo nữa, chờ đến khi cô đã tỉnh táo lại thì mấy chiếc xe "bám đuôi

"đã khuất mắt mà bó hoa, chiếc cúp trong tay không biết đã bị ai mang đi. Lệ Bình nâng cằm cô, cười hì hì như đã tóm được bím tóc cô (~bắt được nhược điểm), đắc ý vô cùng."Bị đám "cá mập" kia làm sợ rồi? Thế ra Phương Hựu Huyên cũng không phải nữ siêu nhân không sợ trời, không sợ đất sao?" Anh trêu cô.

Sai, bầy cá mập kia đều do cô đưa tới để đoạt lấy sự chú ý của mọi người dành cho Phương Hựu Đình và cũng để cha cô bị mất mặt, chẳng qua…… khi bị ôm vào vòng tay ấm áp kia thì cô đã quên thưởng thức sự xấu hổ của cha mình khi ông chống chế giải thích khi mình đã xem nhẹ cô mà chỉ quan tâm đứa con gái kia như thế nào, dù sao thì với hầu hết các gia đình, cuộc thi lớn cấp thế giới quan trọng hơn tiệc sinh nhật 18 tuổi trăm ngàn lần.

Điều đó, không quan trọng, chỉ cần được tựa vào lòng anh, chuyện gì cũng trở thành không quan trọng.

"Anh không cảm thấy biểu hiện của em trước mặt cánh truyền thông thiếu quý phái, làm mất mặt tiểu thư của Phương gia sao?

"Cô không phản bác điều anh nói mà lảng sang chuyện khác. Lệ Bình bật cười, thường thường những lúc như thế này thì các cô bé sẽ bị dọa khóc chứ không lo lắng mình thiếu quý phái như cô đâu - ai nói cô không kiêu ngạo chứ? Đây mới chính là Phương Hựu Huyên mà anh biết."Em để ý mặt mũi thế sao?

"Anh cúi đầu, kề sát người cô. Nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, Hựu Huyên chợt phát hiện Hựu Đình đang nhìn bọn họ chằm chằm. Cố gắng tỏ ra như mình đang tuyên bố quyền sở hữu anh, cô kiễng chân, thì thầm bên tai anh:"Nói thật…… Em không để ý cho lắm."

"Vậy sao? Vậy em còn lo lắng cái gì?" Anh thân mật gõ nhẹ ngón tay lên trán cô.

Bọn họ thân thiết làm Hựu Đình mếu máo muốn khóc, Hựu Huyên thấy vậy lại vui vẻ muốn nhảy múa ăn mừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!