Ánh trăng trên cành liễu, người hẹn giữa rừng cây[1].
[1] Nguyên gốc là
"Nguyệt vị thượng liễu tiêu, nhân ước tiểu thụ lâm". Mình nghĩ bài này được tác giả sáng tạo dựa trên hai câu thơ trong bài Nguyên tịch của Sinh Tra Tử, bản gốc là
"Nguyệt thượng liễu tiêu đầu/ Nhân ước hoàng hôn hậu", nghĩa là
"Mặt trăng nhô lên ngọn cây liễu/ Người hẹn sau lúc hoàng hôn" (tham khảo: thivien. net).
Thi toán xong, Tống Tuệ Trí xách túi đeo vai hãng Nike của Trần Hạo Vĩ đi đến điểm hẹn.
Chiếc túi đen trắng chẳng biết nhét gì vào trong mà phồng rộp lên, đung đưa trên vai Tống Tuệ Trí.
"Sao bây giờ cậu mới đến!"
Trần Hạo Vĩ đang trốn trong rừng cây, thấy bóng dáng của Tống Tuệ Trí, cậu lén lút vẫy tay với cô, nhỏ giọng làu bàu.
"Có đem đồ tới không?"
Cậu gấp chịu không nổi.
Tống Tuệ Trí thở hổn hển, quẹt mồ hôi trên trán, cô vươn vai bỏ cái túi xuống đất: Ở trong hết đó.
Trần Hạo Vĩ túm cái túi, mở khóa kéo: Nhiều dữ vậy!
"Ừ, ngày của tôi không chuẩn lắm, nên mỗi lần ra hơi nhiều…"
Nhắc tới chuyện nhạy cảm, Tống Tuệ Trí có chút ngại ngùng:
"Tôi thường xài hãng SPACE 7, cái này cho ban ngày, cái này cho ban đêm, mai với mốt là hai ngày ra nhiều nhất… Khụ… Nhớ tới nhà vệ sinh thay thường xuyên đó…"
Trần Hạo Vĩ nghiến răng lắng nghe, khuôn mặt tái xanh vì tức giận, còn có chút sắc đỏ đáng ngờ, biểu cảm quả thật xuất sắc.
Đương lúc nói chuyện, cả hai quay sang nhìn nhau.
Lát sau, Tống Tuệ Trí cảm thấy buồn cười: Ha ha… Cô cười thành tiếng.
"Cậu cười cái gì! Tất cả là tại cậu hết! Hôm nay tôi xấu hổ bỏ mọe! Anh đây đẹp trai ngời ngời, từ lúc nào mà phải cực khổ vậy hả! Mặt mũi mất sạch cả rồi!"
Khụ khụ… Tống Tuệ Trí nhịn cười.
"Tôi chỉ nhắc cậu thôi mà."
"Chuyện từ tám đời dương… Một tháng trước cậu mới nhắc, làm sao tôi nhớ được!"
"À… Ngại quá, tôi nhớ lộn chỉ số IQ của cậu cao bằng tôi. Lần sau tôi sẽ nhắc cậu sớm hơn. Mà nha, nếu tôi là cậu, tôi sẽ note trên điện thoại." Tống Tuệ Trí lườm cậu, thản nhiên nói.
Trần Hạo Vĩ vô thức sờ sờ điện thoại, nhưng cậu phản ứng ngay lập tức, không đúng! Từ khi nào mà anh biết nghe lời dữ vậy!
Phong độ của anh đâu mất rồi!
Rồi cậu cay cú nhét điện thoại vào, hét lên với cô:
"Con gái các cậu thật là buồn nôn!"
"Kinh nguyệt ý mà, chính là chỗ đó đổ máu. Nội mạc tử cung dày lên một cách tự nhiên, mạch máu phình ra, các tuyến bài tiết và tử cung bắt đầu tróc màng, sau đó chảy máu.
Nếu con gái không có hiện tượng này, con trai các cậu cũng đừng mong ra đời… Hơn nữa, mấy ngày đèn đỏ hay bị đau bụng, tính tình dễ cáu gắt, bực bội…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!