Lớp 12-6, trong giờ nghỉ trưa, rất nhiều nam sinh vây quanh Tống Tuệ Trí hỏi cô ngày hôm qua xảy ra chuyện gì.
Chờ chút.
Tống Tuệ Trí thong thả ung dung nói.
Các nam sinh nhìn mặt nhau.
Cô tìm thấy một cây bút và quyển vở trên bàn Trần Hạo Vĩ, mở trang giấy trắng ra, thử mực vài lần, cô mở miệng:
"Hôm qua lúc tao ngất xỉu, đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói trầm ấm ổn định.
Các nam sinh trao đổi ánh mắt, chần chừ không dám nói.
Dáng vẻ điềm đạm và giọng điệu bất thường thật sự không giống với tác phong thường ngày của Trần Hạo Vĩ. Nhưng mái tóc sành điệu rối bù, chân mày rậm, ánh mắt sắc bén thì đúng là của Trần Hạo Vĩ.
Một nam sinh tên Chu Châu bước đến khoác vai Tống Tuệ Trí:
"Vĩ ca, bọn tao đưa mày tới phòng y tế!"
Tống Tuệ Trí liếc mắt nhìn cánh tay của Chu Châu, chỉ chăm chú quan sát chứ không nói lời nào.
Bầu không khí lạnh đi vài giây.
Chu Châu để ý tới ánh mắt của cô, do dự bỏ tay xuống, sau đó lại sờ lên trán cô:
"Vĩ ca, mày bị ấm đầu à?"
Tống Tuệ Trí hất đầu qua một bên, gạt tay cậu ta xuống, quay đầu lại đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, Chu Châu hơi mất tự nhiên, chỉ há hốc mồm không nhả được chữ nào.
"Tao chẳng sao cả. Bọn mày nói đưa tao xuống phòng y tế? Bác sĩ nói thế nào?"
Tống Tuệ Trí viết vài từ khóa xuống giấy:
Sân vận động
Bóng rổ
Phòng y tế
Bác sĩ
Bạn học Chu Châu ngay khi vừa khôi phục khả năng ngôn ngữ của mình:
"Bác sĩ, bác sĩ nói mày chỉ ngủ thôi!"
"Sau đó thì sao? Bác sĩ có kiểm tra gì không?"
Chu Châu gãi đầu:
"Chắc có, tao cũng không rõ lắm. Vĩ ca, mày ngủ lâu quá, bọn tao còn đưa mày về nhà." Cậu nở nụ cười gượng gạo.
"Vậy Tống Tuệ Trí thì sao?"
Tống Tuệ Trí hỏi tiếp, giọng nói ẩn chứa ý quan tâm.
Chu Châu khó tin nhìn cô,
"Vĩ ca không phải chứ! Con nhỏ béo chết tiệt đó, nếu không phải cô ta chọi bóng vào mày thì sao mày té xỉu được! Ờm, không có gì, hình như cũng ngủ luôn… Mày còn quan tâm cô ta?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!