Chương 94: (Vô Đề)

Trầm Ngư không khỏi cân nhắc việc sau khi ăn xong có nên đi học hỏi phương pháp tích cốc của thế giới này không.

Dù sao thì với tư cách là một tu sĩ đã từng tích cốc thời gian dài, dù bây giờ bị giam trong thân thể phàm nhân yếu ớt này, cô cũng không hề có hứng thú với mấy món phàm tục nhiều tạp chất này.

Thứ duy nhất khiến cô chịu ăn những món này, chỉ là để duy trì sinh khí cho cơ thể phàm tục yếu ớt này mà thôi.

Lâm Ngư ngồi đối diện cô bất giác run nhẹ người khi bị ánh mắt ngơ ngác của Trầm Ngư chiếu đến, khẽ bặm môi rồi liếc cô một cái đầy cảnh giác.

Sau đó cô ta thấy cô gái bên cạnh, mặc bộ đồ thể thao xám tro đơn giản, nhìn chẳng giống ngôi sao gì cả, bỗng mỉm cười với cô ta một cách dịu dàng.

Nụ cười ấy, vừa trong trẻo vừa vô hại.

Sắc mặt vốn có phần thiếu kiên nhẫn của Lâm Ngư trong thoáng chốc đơ ra, bối rối tự hỏi rốt cuộc cô gái này đang định giở trò gì.

Lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, cô ta không phải loại nai tơ mới vào nghề. Vô sự hiến ân cần, không trộm cũng là cướp. Người này chắc chắn có ý đồ, có khi định ké fame của cô ta để trèo cao cũng nên.

Hôm qua cô ta đã liên hệ với người đại diện, nhờ điều tra về cô gái tên Tống Trầm Ngư này rồi.

Một diễn viên hạng ba vô danh, chắc chắn đã có âm mưu từ trước.

Lâm Ngư nghĩ vậy, nhưng cô ta không nhận ra rằng, dù trong lòng đã dựng lên đủ lớp phòng bị, thậm chí còn cố tưởng tượng Trầm Ngư thành một kẻ thâm độc…

Thì cái cảm giác gai người cảnh giác trước đó trong lòng cô ta lại dần dịu xuống một cách khó hiểu.

Cố Giai Giai, người ngồi giữa hai người, lại hoàn toàn không biết về cuộc trao đổi ánh mắt mơ hồ kia.

Cô ta chỉ nhìn Lâm Ngư đã buông đũa, lại nhìn sang Trầm Ngư đang ăn nốt miếng trứng rán cuối cùng.

Thế là cô ta cũng yên tâm ăn nốt phần còn lại của mình.

Dù sao thì... cũng còn có người ăn cùng mình.

Tuy nhiên, khán giả trong livestream của Trầm Ngư và Lâm Ngư thì rõ ràng đã thấy trọn vẹn màn tương tác kia.

[Haha, tui thề chị đẹp lúc đó chắc đang hoang mang tột độ luôn: Ủa mình cũng ăn món y chang mà? Sao tụi kia ăn có xíu vậy? Không đói sao??]

[Thở dài. Mỗi lần thấy Lâm Ngư ăn ít để giữ dáng là tui thấy thương ghê. Nhìn cô ấy có béo đâu mà phải khổ vậy?]

[Hết cách rồi. Hồi tháng trước phim mới của Lâm Ngư lên sóng, có nhiều bình luận chê cô ấy "cơ bắp quá mức". Là diễn viên, áp lực tâm lý chắc nặng lắm.]

[Tui từng ghé phim trường lúc quay phim đó nè! Ngoài đời Lâm Ngư gầy dã man luôn á!]

[Ừ, chắc do lên hình bị béo hơn 10 cân. Mà quay phim mấy chục năm rồi sao camera vẫn chưa cải tiến vậy trời?]

Bốn khách mời nam còn lại đều đã ăn xong phần bữa sáng mà ê

-kíp chương trình chuẩn bị.

Sau khi mọi người buông đũa, Tần Văn Trung liền dẫn cả nhóm đến khu vực sofa mềm mại giữa sảnh tầng một, ghế sofa to đến mức gần như nằm cũng được.

Ở giữa các sofa là một chiếc bàn cà phê bằng đá cẩm thạch. Sau khi mời tất cả ngồi xuống, Tần Văn Trung bắt đầu công bố nhiệm vụ hôm nay:

"Chúng tôi đã giấu các nguyên liệu nấu ăn vào khu rừng trên đảo. Sau đây, các bạn sẽ lần lượt vào rừng theo thứ tự số đã bốc được. Bữa trưa hôm nay sẽ phụ thuộc vào việc các bạn tìm được bao nhiêu nguyên liệu vào buổi sáng."

"Vậy nếu không tìm được gì thì sao?" Có người hỏi.

"Thì... đành nhịn một bữa, hoặc lựa chọn thực hiện hình phạt do ê

-kíp chương trình đưa ra để đổi lấy đồ ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!