Khi cô bước vào con hẻm, Trầm Ngư ghé sát tai Linh Đang thì thầm điều gì đó. Linh Đang nghe xong liền trợn tròn mắt, lập tức bước nhanh hơn.
Tuy nhiên, những kẻ theo dõi cô và Linh Đang rõ ràng đã chuẩn bị sẵn. Linh Đang vừa tăng tốc, đám người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trầm Ngư mím môi.
Khi ánh mắt cô rơi vào hai bóng người đột ngột xuất hiện ở đầu kia con hẻm, cô chỉ vỗ nhẹ vai Linh Đang, ra hiệu cô bé đặt mình xuống.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.
Trầm Ngư không giả vờ nữa, cô bám lấy vai Linh Đang rồi quay người lại đối diện với những bóng người đang tiến đến.
Các người muốn gì?
Cô hỏi với giọng bình thản.
Người đuổi theo là một thanh niên trẻ mặc quần áo giản dị. Vừa nhìn thấy gương mặt của Trầm Ngư, trong mắt gã thoáng qua vẻ say mê.
Gã lập tức cúi đầu, dường như sợ hành động vừa rồi của mình đã khiến cô gái xinh đẹp này sợ hãi, rồi nhẹ giọng nói:
"Tieery thư, không cần phải sợ. Ông chủ của tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút."
Trầm Ngư: …
Nếu không phải đã sớm biết người muốn gặp mình là ai, nghe xong câu đó chắc cô còn hoảng sợ hơn.
Hai người bất ngờ xuất hiện ở đầu hẻm bên kia cũng đã đi tới. Ba người họ giữ thái độ lịch sự nhưng cứng rắn, đưa Trầm Ngư đi.
Phu nhân… Linh Đang lo lắng nắm c.h.ặ. t t.a. y Trầm Ngư.
"Không sao đâu, đi theo họ xem thế nào." Trầm Ngư trấn an cô bé.
Tại một quán trà nổi tiếng ở Hải Thành, một thiếu nữ thanh tú rót trà xong thì cung kính lui xuống.
Làn khói trắng từ chén trà bốc lên mờ ảo, khiến tầm nhìn của Trầm Ngư đối với người ngồi đối diện trở nên mơ hồ.
Sau một hồi im lặng, người đàn ông đối diện mở lời trước:
Đã lâu không gặp.
Lạc Thiên Kiêu ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, dường như chẳng thay đổi gì so với năm năm trước.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi mắt cô, rồi chuyển xuống bờ môi hồng nhạt. Bàn tay đặt dưới gầm bàn không kìm chế được mà siết chặt.
Hắn không thể tin được, hai ngày trước vừa nhìn thấy ảnh của Trầm Ngư trong hồ sơ cảnh sát đã khiến lòng hắn rung động mạnh mẽ. Hắn chưa từng nghĩ, người mà hắn mong nhớ suốt năm năm qua lại thật sự xuất hiện trước mặt mình như vậy.
Trầm Ngư liếc nhìn Lạc Thiên Kiêu, lạnh nhạt nói:
"Lạc thiếu gia cho người mời tôi đến đây, nếu có gì thì cứ nói thẳng. Phu quân tôi sắp về rồi, tôi phải nhanh chóng trở về."
Thái độ lạnh lùng ấy như ngàn mũi kim đ.â. m thẳng vào tim Lạc Thiên Kiêu. Ý tứ trong lời cô khiến hắn không thể không hỏi:
"Tại sao? Tại sao năm đó em lại rời đi? Tại sao lại chọn hắn? Em biết hắn là ai không…"
"Đương nhiên tôi biết, nhưng thì sao?" Trầm Ngư cắt lời hắn.
"Hắn là con hoang của cha tôi, còn em là thiếp của cha tôi. Sao hai người có thể bên nhau được?"
Trầm Ngư nhìn vẻ mặt phẫn nộ của hắn, khẽ nhếch môi cười, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!