Chương 7: (Vô Đề)

Chưa đi được bao xa, bọn họ đã tới nơi. Đó là một cái lều nhỏ ba mặt được bao quanh bởi những bụi trúc. Lúc này trong lều đang đứng một cô gái tóc dài xõa xuống vai.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô gái mới xoay người lại nhìn về phía đám người Trầm Ngư.

Trầm Ngư ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô gái kia.

Một gương mặt rất xinh đẹp, chỉ là khí thế kiêu căng trên khuôn mặt ấy quá rõ ràng, khiến vẻ đẹp ấy bị giảm đi phần nào.

Mà lúc này, cô gái kiêu ngạo ấy đang dùng giọng điệu ngạo mạn y hệt như ánh mắt của mình hỏi Trầm Ngư:

"Cô chính là Lục Trầm Ngư?"

"Nghe nói Cố Ngôn mua trà sữa riêng để mang cho cô."

Cũng giỏi đấy chứ.

Nghe vậy, Trầm Ngư không khỏi thấy cạn lời. Không nói đến chuyện cô còn chưa nhận ly trà sữa đó, thì việc Cố Ngôn mua trà sữa hoàn toàn là quyết định của riêng hắn, chẳng liên quan gì đến cô cả. Cô đã làm gì mà cũng giỏi chứ?

Trầm Ngư còn ước gì Cố Ngôn cách cô càng xa càng tốt.

Cũng chính vì vậy, sự tồn tại của Lâm Thư Kỳ đối với Trầm Ngư lại là chuyện tốt.

[Ký chủ à, ngươi không tức giận à? Lâm Thư Kỳ rõ ràng đang xem thường ngươi đấy! Có muốn trả thù không? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao, ngươi sẽ báo được thù!]

Hệ thống sau một thời gian dài im lặng lại không nhịn được lên tiếng. Nhưng lần này giọng nói nó có vẻ dè dặt, như đang trốn tránh điều gì đó.

[Một kẻ đầu óc không tỉnh táo mà thôi, ta không nhỏ nhen đến mức đó.]

Trầm Ngư thản nhiên đáp lại hệ thống, rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thư Kỳ, nói:

"Chỉ gặp qua một lần, không quen. Em không biết vì sao anh ta lại mua trà sữa cho em, và cũng không muốn biết. Em không nhận, đã từ chối rồi, cũng không hề ý định muốn làm quen với anh ta. Mong chị hãy trông chừng người của mình cho kỹ… Còn gì nữa không?"

Trầm Ngư nói xong, dùng ánh mắt hết sức chân thành nhìn Lâm Thư Kỳ.

Lâm Thư Kỳ bị tốc độ nói nhanh của Trầm Ngư làm cho sững người, vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng vì thế mà giảm đi không ít.

Cô nhìn thấy rõ nét chán ghét Cố Ngôn trong ánh mắt của Trầm Ngư, lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân.

Cô gái này… đang ghét bỏ A Ngôn?

Phải không?

Nhưng sao lại có người không thích A Ngôn được chứ?

Trong đầu Lâm Thư Kỳ rối loạn, nhất thời không thể nghĩ thông suốt được.

Nhưng không thể phủ nhận, cơn giận trong lòng cô sau khi nghe Trầm Ngư nói vậy cũng đã tan đi gần hết.

Lâm Thư Kỳ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cắn môi buông một câu dằn mặt:

"Không có thì tốt, sau này nếu để tôi thấy cô có dính dáng gì đến A Ngôn, tôi sẽ không để cô sống yên trong trường này đâu."

Trầm Ngư vui vẻ gật đầu:

"Phải, phải, chị yên tâm. Em tuyệt đối không có chút liên quan gì với anh ta đâu… Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Câu nói nghe đầy qua loa, nhưng Lâm Thư Kỳ nghe xong lại không nhịn được đỏ mặt.

Trầm Ngư thầm cảm thán trong lòng: Cô gái này đúng là thật lòng thích tên Cố Ngôn kia. Chỉ là ánh mắt nhìn người… thật sự quá kém.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!