Chương 67: (Vô Đề)

Trong phủ họ Lạc, Lạc Thiên Kiêu đang được vợ mình giúp thay y phục thì bất chợt cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực.

Người phụ nữ bên cạnh nhận ra sắc mặt chồng khác thường, vội hỏi:

"Phu quân, anh sao thế?"

Cô ấy đứng quá gần, mùi dầu bôi tóc nồng nặc trên đầu khiến Lạc Thiên Kiêu nhăn mày khó chịu, lập tức đẩy cô ra.

"Tránh xa tôi ra. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi đừng dùng thứ rẻ tiền đó, sao cô vẫn không nghe? Có thấy phu nhân nào ở Hải Thành dùng thứ đó không? Tại sao cô không dùng loại nước hoa tôi đã tặng?"

Người vợ bị mắng bất ngờ, sợ hãi rụt người lại:

"Em không quen mùi đó. Dùng vào da em nổi mẩn đỏ cả lên."

Nghe vậy, Lạc Thiên Kiêu càng tức giận:

"Tại sao người khác dùng được mà cô lại không?"

Chai nước hoa đó là hắn nhờ bạn ngoại quốc mang về, để mấy cô gái làm việc trong câu lạc bộ đêm của hắn dùng. Nhưng hắn cũng nhân tiện tặng cho ba người phụ nữ trong nhà, mỗi người một lọ.

Hai người kia hiểu rõ sở thích của hắn, đều ngoan ngoãn xịt nước hoa trước khi qua đêm cùng hắn.

Duy chỉ có người phụ nữ cứng nhắc, tẻ nhạt này khư khư giữ lối sống lỗi thời, không chịu tiếp nhận cái mới.

Người phụ nữ cúi đầu trước ánh mắt nghiêm khắc của Lạc Thiên Kiêu, im lặng chịu đựng lời trách mắng của chồng.

Thấy cô cam chịu như vậy, Lạc Thiên Kiêu lại nổi giận, đẩy cô ra lần nữa.

"Tối nay sang phòng bên mà ngủ."

Nói xong, hắn trèo lên giường, kéo màn xuống.

Người vợ bị chặn ngoài giường, đứng bất động một lúc rồi lặng lẽ rời đi, sang phòng kế bên.

Cơn đau bất chợt lúc nãy cũng bị hắn lãng quên. Nằm quay mặt vào tường, hắn chợt nghĩ tới lọ nước hoa mà hắn từng nhắc đến khi cãi nhau với vợ.

Hắn không khỏi tưởng tượng nếu Trầm Ngư xịt thứ nước hoa đó, hương thơm sẽ tuyệt vời biết bao...

Đêm dần trôi.

Khi mặt trời mọc, Trầm Ngư đã tỉnh dậy. Nhưng sắc mặt cô vô cùng nhợt nhạt.

Con thuyền lắc lư nhẹ trên mặt nước, cơ thể cô quá yếu để chịu đựng được chuyển động như thế.

Cô rời khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt, rồi tựa vào lan can ngắm nhìn đường chân trời xa xăm.

"Còn một canh nữa là tới nơi. Lên xe ngựa sẽ đỡ mệt hơn."

Thẩm Khê bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô từ phía sau.

Trầm Ngư tựa vào y, khép mắt gật đầu.

Ánh nắng sớm mai chiếu lên gương mặt cô, phủ lên dung nhan ấy một tầng ánh vàng dịu dàng. Thẩm Khê nhìn người con gái đang tắm mình trong ánh sáng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Có được tình yêu của cô, đúng là may mắn lớn nhất đời anh.

Trong khi đó, tại phủ họ Lạc.

Lạc Thiên Kiêu cũng dậy sớm, rửa mặt xong rồi cùng dùng điểm tâm.

Đại phu nhân và vợ hắn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!