Chương 66: (Vô Đề)

Ở phía bên này, sau khi Lạc Thiên Kiêu rời đi, Thẩm Khê lập tức bước tới, nhẹ nhàng lay Trầm Ngư đang ngủ say.

Trầm Ngư, thực ra đã tỉnh từ lúc Lạc Thiên Kiêu bước vào sân, lúc này mới chậm rãi mở mắt, nhìn Thẩm Khê bằng với ánh mắt mơ màng.

Cô chớp mắt vài lần, dường như cần một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo và nhận ra người trước mặt.

Anh về rồi. Trầm Ngư nói, giọng vẫn còn ngái ngủ.

Cô theo bản năng vươn tay về phía Thẩm Khê, khiến khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông trước mắt lập tức dịu lại.

"Đừng ngủ mà để cửa mở như thế nữa."

Thẩm Khê nói, rồi ôm chặt Trầm Ngư trong im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói thêm:

"Anh muốn đưa em rời khỏi nơi này."

Những lời Lạc Thiên Kiêu nói hôm nay đã được Ngô Bình truyền lại cho Thẩm Khê, và lời nói vừa rồi chính là quyết định mà y đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Trầm Ngư hơi nhướng mày ngạc nhiên:

"Sao lại đột ngột như vậy? Chẳng phải anh từng nói mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch sao?"

Thẩm Khê rủ mắt:

"Lúc trước anh đã suy nghĩ quá đơn giản."

Quả thật, những lời của Lạc Thiên Kiêu khiến Thẩm Khê có phần e ngại. Nếu đối phương thực sự có thể điều động binh lính như lời hắn nói, thì y chẳng có cách nào kháng cự nổi.

Y cũng đã hỏi chú Ngô.

Hai năm trước, khi Lạc Thiên Kiêu về nhà tổ chức hôn lễ, thực sự có mấy người lính tới dự tiệc. Dù Ngô Bình không rõ thân phận họ, nhưng chỉ nhìn phục sức cũng biết đó đều là nhân vật có địa vị cao.

Sau khi biết được những chuyện này, Thẩm Khê lập tức đưa ra quyết định. Cộng thêm ánh mắt tràn đầy ham muốn của Lạc Thiên Kiêu khi nhìn Trầm Ngư vừa rồi, càng khiến y thêm kiên định.

Y muốn đưa Trầm Ngư rời khỏi nơi này, bắt đầu lại ở một nơi khác.

Sau vài tháng gắn bó, Linh Đang đã trở nên thân thiết với họ, đương nhiên cũng phải đi theo.

Chú Ngô đã giúp y rất nhiều chuyện. Nếu Lạc Thiên Kiêu sau này phát hiện thân phận thật của y, chắc chắn sẽ không tha cho ông. Vì vậy, Ngô Bình cũng phải đi cùng.

May mắn thay, tất cả họ đều không vướng bận gì, nên dù rời đi cũng không lo liên lụy tới người khác.

Trước khi trở về phủ, Thẩm Khê đã sắp xếp để Ngô Bình đi thu thập tiền bạc từ các cửa hàng họ đã chiếm được.

Dù không thể mang theo cửa hàng, nhưng bạc trong đó thì nhất định phải lấy.

Thẩm Khê từng phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, y biết rõ: Rong ruổi bên ngoài, tiền bạc là thứ không thể thiếu.

Trầm Ngư lại hỏi:

"Anh có hối hận không? Chẳng phải anh từng nói muốn đoạt lại gia sản mẹ để lại, khôi phục tổ nghiệp nhà họ Thẩm sao?"

Nghe vậy, Thẩm Khê bật cười, đưa tay nâng cằm cô gái trước mặt:

"Chỉ cần anh còn sống, sản nghiệp của nhà họ Thẩm sẽ không sụp đổ."

Hơn nữa, ban đầu y trà trộn vào đây là để báo thù cho mẹ.

Giờ đây, Lạc lão gia đã chết, số cửa hàng y giành lại từ nhà họ Lạc thậm chí còn nhiều hơn những gì nhà họ Thẩm sở hữu khi mẹ y còn sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!