Ngay khi Trầm Ngư cùng Tống Hiền vừa bước ra khỏi toà nhà lớp 10, mấy nữ sinh đã chờ sẵn từ lâu liền ở bồn hoa trước cổng đi ra, đi thẳng đến trước mặt Trầm Ngư.
Một người đưa tay chặn cô lại, ánh mắt soi xét đánh giá từ đầu đến chân rồi mở miệng:
"Lục Trầm Ngư đúng không? Đi với bọn tao một chuyến, chị Kỳ muốn gặp mày."
Tuy Lâm Thư Kỳ học lớp nữ sinh khối 11, nhưng lại hoàn toàn không ôn hòa dịu dàng như những nữ sinh khác.
Cô ấy học giỏi, nhưng cũng là gai nhọn nổi danh toàn khối. Vì là con nhà giàu, xung quanh Lâm Thư Kỳ luôn có một đám nữ sinh cá biệt vây quanh, chuyên giúp cô làm mấy chuyện không thể lộ ra ngoài.
Trường trung học số Một dù là trường top đầu ở thành phố Thanh Thành, nhưng vẫn không tránh khỏi có vài học sinh đi lệch đường.
Trầm Ngư ngước nhìn mấy nữ sinh có khí chất rõ ràng khác biệt với những người xung quanh, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, giọng điệu lạnh nhạt:
"Không rảnh, không đi."
Nói rồi, cô kéo Tống Hiền, định vòng qua đám người đó để đi về phía nhà ăn.
Mấy cô gái kia đứng ngẩn tại chỗ một lúc, đến khi Trầm Ngư đã kéo Tống Hiền đi được một đoạn khá xa, bọn họ mới phản ứng lại, tức tối chạy đuổi theo, một lần nữa chắn đường hai người.
"Mày đứng lại! Không hiểu tiếng người hả? Hay mày bị điếc?"
Có lẽ đã lâu không bị người khác phớt lờ như thế, cô gái cầm đầu liền buột miệng chửi thẳng.
Cô ta chỉ tay vào mũi Trầm Ngư, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt:
"Đừng tưởng có tí nhan sắc thì có thể bám được lên người anh Ngôn. Chị Kỳ mới là bạn gái chính thức của anh ấy. Mày là cái thá gì? Bảo đi theo thì đi theo đi, không thì đừng có trách tao!"
Cô ta vốn cũng không xấu, nhưng thái độ hung hăng hiện giờ khiến cô ta trông thật khó coi. Nhất là khi đứng trước mặt Trầm Ngư, vẻ đối lập lại càng rõ rệt.
Vì thế, dòng người đang vội vàng hướng về nhà ăn bỗng chậm lại. Các học sinh đi ngang đều cố tình đi chậm, muốn nghe xem Trầm Ngư và mấy người kia đang nói gì.
Xa xa, có vài học sinh chứng kiến cảnh
"lấy đông h.i.ế. p yếu" này muốn bước ra can ngăn, nhưng lập tức bị bạn đi cùng kéo lại.
"Cậu điên à? Con nhỏ đó là người của Lâm Thư Kỳ đấy. Đắc tội với nó thì có ngày bị Lâm Thư Kỳ gọi người đến đánh cho tơi tả. Mình nghe chị gái ở cùng ký túc xá nói, Lâm Thư Kỳ bên ngoài quen biết không ít người, là chị đại của khối 11. Ngay cả mấy học sinh lớp 12 còn không dám đụng vào."
Người định bước ra không tin:
"Nhưng đây là trường học mà, sao có thể để họ bắt nạt bạn học thế này? Trường không quản sao?"
"Chắc quản được á. Cho dù lần này bị xử lý, lần sau bọn họ cũng sẽ bắt nạt ác hơn. Cậu đâu thể lần nào cũng chạy đi méc thầy cô? Thà nhịn một chút, để bọn họ hả giận rồi thì thôi, đỡ bị phiền phức về sau."
"Nhưng... nhưng thế là sai. Như vậy là phạm pháp."
Nghe vậy, người kia bật cười khẩy:
"Sai thì sao? Toàn vị thành niên, cho dù có gây chuyện, miễn không gây c.h.ế. t người thì cũng chỉ cần đền tí tiền. Mà cậu có biết nhà Lâm Thư Kỳ giàu cỡ nào không? Cô ấy thèm để tâm mấy đồng bạc đó chắc?"
Người đó lại khuyên:
"Mình biết cậu có lòng, nhưng chuyện này thật sự không phải chuyện tụi mình có thể xen vào. Với lại cậu nhìn cô gái đó đi, nhất định là có dính líu với anh Ngôn, nên Lâm Thư Kỳ mới tìm đến gây sự. Đừng lo chuyện bao đồng nữa."
Cô gái vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng cũng bị bạn kéo đi.
Còn Trầm Ngư bên này, cô nhìn chằm chằm vào ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại.
Bao nhiêu năm rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!