Khi Trầm Ngư mở mắt lần nữa, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo. Cô theo phản xạ định ngồi dậy, nhưng khi ngồi lên mới nhận ra đôi chân dưới đầu gối hoàn toàn không có phản ứng gì.
Trầm Ngư ngẩn ra, đưa tay xuống sờ vào chân mình.
Không có chút cảm giác nào.
Thân thể hiện tại của cô là một người tàn tật.
[Kịch bản đã được gửi. Mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.]
Theo sau lời nhắc nhở của hệ thống, toàn bộ nội dung kịch bản về thế giới này được truyền vào đầu cô.
Đây là một thế giới gần giống với thời kỳ lịch sử mà cô từng học qua trong hai thế giới trước.
Thời điểm hiện tại là năm 1920.
Chủ cũ của cơ thể này là vợ bé thứ mười ba của một phú ông giàu có ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh phía Nam Hoa Quốc.
Cô xuất thân nhà nông, nhưng sở hữu vóc dáng quyến rũ và gương mặt đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Nếu sống trong thời đại thịnh vượng, sắc đẹp này có thể mang đến cho cô muôn vàn cơ hội. Nhưng trong thời loạn thế như hiện tại, cô chỉ như một cánh bèo trôi, không có chút sức lực để tự bảo vệ mình.
Năm mười sáu tuổi, cô bị một phú ông đi qua làng bắt gặp khi đang giặt đồ ở bờ sông. Ông ta lập tức bị dung mạo của cô làm choáng ngợp, sau khi điều tra biết được cha mẹ cô đã mất, hiện sống nhờ vào chú thím, ông ta liền bỏ ra năm mươi lượng bạc, mang cô về phủ làm vợ bé.
Chú thím của cô vốn đã chẳng ưa gì cô, từ lâu đã xem cô như một gánh nặng. Lý do họ nuôi dưỡng cô là bởi từ nhỏ cô đã xinh đẹp, nên họ tính toán sau này đợi cô lớn lên thì sẽ gả bán để lấy một khoản sính lễ kha khá.
Nay có người chịu bỏ ra năm mươi lượng bạc, họ tất nhiên không chút do dự, lập tức để vị phú ông kia đưa cô gái đi.
Thế nhưng, cô sao có thể cam tâm tình nguyện làm vợ lẽ cho một phú ông bụng phệ, già yếu, tuổi tác còn đủ làm ông nội cô?
Cô mới chỉ mười sáu tuổi, còn phú ông đó đã ngoài năm mươi, trước cô còn có tận mười hai người vợ lẽ. Cô dù không đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện hôn nhân, nhưng trong lòng vẫn không muốn phải phục vụ một ông già như vậy.
Vì vậy, ngay ngày đầu tiên bị đưa về phủ họ Lạc, cô liền tìm cơ hội trốn khỏi trấn Thanh Bình.
Nhưng phú ông sao có thể để một người phụ nữ làm mất mặt mình như vậy? Cô chưa kịp rời khỏi thị trấn, đã bị gia đinh nhà họ Lạc bắt lại và áp giải về phủ.
Quá tức giận, phú ông, cũng chính là lão gia nhà họ Lạc thẳng tay đánh gãy hai chân cô, khiến cô vĩnh viễn không thể đi lại.
Bất lực, cô chỉ còn biết sống lặng lẽ trong phủ họ Lạc, ngày qua ngày như cái bóng.
Nam chính của thế giới này chính là Lạc Thiên Kiêu, con trai trưởng của Đại phu nhân nhà họ Lạc.
Một năm sau đó, Lạc lão gia đột ngột qua đời vì nhồi m.á. u cơ tim. Lạc Thiên Kiêu, lúc bấy giờ đang làm ăn buôn bán xa nhà, lập tức trở về lo hậu sự cho cha, rồi tiếp quản toàn bộ sản nghiệp họ Lạc.
Cũng từ đó, hắn mới phát hiện trong những năm mình vắng nhà, cha đã cưới thêm không ít vợ bé. Trong số đó, có người còn nhỏ hơn hắn tận năm tuổi.
Khi ấy Lạc Thiên Kiêu đã có một vợ cả và hai vợ bé. Nhưng ngay lần đầu gặp cô, hắn đã bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn.
Dù biết cô là vợ bé cuối cùng mà cha để lại, hắn vẫn bất chấp tất cả, giúp cô tạo một thân phận giả, rồi cưới cô làm vợ.
Đọc đến đây, Trầm Ngư không nhịn được nhướng mày.
Nam chính của thế giới trước chỉ là kẻ đào hoa, thì nam chính ở thế giới này đã có hẳn ba người vợ, giờ lại định lấy thêm?
Thật nực cười.
[Lạc Thiên Kiêu tuy từng có ba người vợ, nhưng sau khi cưới ký chủ, không lâu sau đã cho ba người kia rời khỏi phủ. Từ đó về sau, hắn một lòng một dạ chỉ yêu chiều mình ký chủ.]
[Hơn nữa, hắn chưa từng yêu ba người đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!