Trần Tuyết từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều như công chúa, sau khi rời khỏi quán cà phê liền lập tức mua vé máy bay từ Thanh Thành về Hải Thành.
Thế là, Chủ Tịch Trần
- người đang cùng vợ tận hưởng cuộc sống yên bình tại nhà, bỗng thấy cô con gái cưng khóc òa lao vào lòng mình.
"Sao thế con? Tiểu Tuyết?" Chủ Tịch Trần và vợ chỉ có duy nhất một đứa con gái. Từ nhỏ đến lớn, họ luôn nâng niu cô như châu như ngọc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Chưa từng để con gái phải chịu chút tổn thương nào.
Ngoại trừ mấy năm trước, khi hai vợ chồng không đồng ý cho con gái yêu thằng con trai mồ côi ba mẹ, thì từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên họ thấy Trần Tuyết khóc đến mức thảm thiết như vậy.
"Ba ơi... hức hức... Con chia tay rồi... Liễu Nam là đồ lừa đảo..." Gặp được ba mẹ, Trần Tuyết không kìm được nữa, toàn bộ ấm ức dồn nén trong hai ngày qua đều vỡ òa.
Cô ta nức nở kể lại toàn bộ mọi chuyện vừa xảy ra.
Chủ Tịch Trần nghe xong lập tức nổi giận. Ông đập vỡ tách trà trên tay:
"Ba biết ngay mà! Thằng đó không phải loại tốt đẹp gì. Ba còn sống sờ sờ đây, mà nó đã dám thèm khát gia sản nhà mình, còn dám bắt nạt cả con gái của ba!"
Chủ Tịch Trần nổi giận, không đến mức là
"xác c.h.ế. t chất núi", nhưng với những công ty trong tay nhà họ Trần thì... đủ để tạo ra một trận máu chảy thành sông.
Ngay tối hôm đó, một đội tinh anh từ trụ sở chính ở Hải Thành lập tức được điều động đến Thanh Thành bằng chuyến bay đêm.
Vì mang theo lệnh điều chuyển từ trụ sở chính, nhóm này nhanh chóng tiếp quản công ty nhỏ mà Liễu Nam đang điều hành.
Còn những quản lý được Liễu Nam nâng đỡ trước đó, ví dụ như trưởng phòng nhân sự Vương, trong lúc họ còn đang ở nhà mơ mộng về tương lai tươi sáng thì toàn bộ đồ đạc đã bị đội tinh anh của trụ sở chính ném ra ngoài cổng.
Và đến sáng thứ Hai, khi họ tới công ty làm việc như thường lệ, thì phát hiện... mình không thể vào được công ty nữa.
"Sao vậy?! Các người không thể làm vậy! Như thế là phạm pháp!" Trưởng phòng Vương vừa đạp vào cửa tầng một vừa lớn tiếng chất vấn cô gái đang đứng chắn ở lối vào.
Cô gái kia chỉ hơi nhướng mắt lên nhìn, rồi lạnh lùng nói:
"Tôi nghĩ thay vì lo lắng về việc công ty có phạm pháp hay không, chị Vương nên lo làm sao giải thích cho rõ chuyện lương bổng mờ ám của nhân viên trước tòa thì hơn."
Vừa dứt lời, sắc mặt của trưởng phòng Vương cùng một người đàn ông đứng bên cạnh lập tức tái nhợt.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Không thể nào... Tổng Giám Đốc đã hứa sẽ đứng ra bảo đảm cho họ cơ mà. Sao chuyện này lại bị phát hiện?
Ngay lúc hai người đang lo lắng cực độ, thì một bóng dáng quen thuộc bị một người đàn ông từ trong công ty đẩy ra, khiến tim họ lập tức chìm xuống đáy vực.
"Tổng Giám Đốc? Hừ, độ dày da mặt của anh đúng là khiến tôi phải nể phục đấy, anh Liễu." Người đàn ông hừ lạnh, giọng nói đầy mỉa mai.
"Anh cũng đừng cố chống cự vô ích nữa. Cô Trần đã nói rất rõ ràng: Chuyện giữa cô ấy và anh đã hoàn toàn chấm dứt. Việc anh cần làm bây giờ là ngoan ngoãn ở nhà... đợi trát hầu tòa đi thì hơn."
Ánh mắt người đàn ông nhìn Liễu Nam lúc ấy tràn đầy chán ghét và khinh bỉ.
Ban đầu, người đàn ông chỉ nghĩ lần này tới đây là để đơn giản đuổi cổ thằng nhãi mà anh ta vốn đã ngứa mắt từ lâu ra khỏi công ty. Nhưng không ngờ, khi anh dẫn người đi kiểm tra sổ sách của chi nhánh này, lại phát hiện tài khoản của công ty có vấn đề nghiêm trọng.
Ngay lập tức, anh liền dẫn theo vài đồng nghiệp làm việc suốt đêm để đối chiếu sổ sách hai năm gần đây, và kết quả là: Lợi nhuận ghi trong sổ sách so với lợi nhuận thực tế của công ty thiếu hụt đến tận 5 triệu tệ.
Còn số tiền 5 triệu này đi đâu?
Tất nhiên... chẳng cần nói cũng biết.
Liễu Nam, mặt mày u ám, vừa chỉnh lại cổ áo bị xộc xệch sau khi bị đẩy ra ngoài, vừa cố gắng nói cứng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!