Chương 48: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm nay, Trần Tuyết nhận được một tin nhắn. Ban đầu cô ta không định tin lời xúi giục, nhưng câu nói

"Chẳng lẽ chị không muốn biết bạn trai mình thực chất là người thế nào sao?" đã để lại một vết xước sâu trong tim cô ta.

Cuối cùng, sau bữa sáng, cô ta không kiềm chế được mà làm theo lời khuyên ấy: Đội mũ, đeo tai nghe, chuẩn bị kín đáo và đến quán cà phê.

Và rồi cô ta đã nghe thấy... từng câu từng chữ mà Liễu Nam nói.

Từng lời hắn nói giống như những mũi d.a. o sắc nhọn đ.â. m thẳng vào tim cô ta, khiến cô ta không thể chấp nhận nổi.

Tiểu Tuyết!

Đồng tử Liễu Nam co rút, hoảng hốt.

Trần Tuyết nhìn thẳng vào hắn qua đôi mắt nhòa lệ, môi run run mở ra rồi khép lại, hồi lâu mới thốt thành lời:

"Tức là... anh chưa từng yêu em sao? Tất cả... chỉ là vì công ty của ba em thôi sao?"

"Tiểu Tuyết, nghe anh giải thích." Liễu Nam nôn nóng liếc nhìn Trầm Ngư một cái, không ngờ cô lại làm ra chuyện này.

Nhưng Trần Tuyết giờ phút này hoàn toàn không nghe lọt tai nữa. Cô tiếp tục chất vấn:

"Vậy những gì anh nói với em... rằng ba mẹ anh qua đời vì bệnh... đều là dối trá đúng không? Thực ra... anh là con trai của kẻ buôn người đúng không? Liễu Nam, rốt cuộc có câu nào trong miệng anh là thật không?"

"Không phải vậy đâu, Tiểu Tuyết."

Liễu Nam xoay chuyển rất nhanh, gần như lập tức nghĩ ra cách ứng phó.

Hắn đứng bật dậy, nắm lấy vai cô ta, nhìn chằm chằm:

"Xin lỗi... Anh không cố tình lừa em đâu. Anh chỉ sợ... em sẽ khinh thường quá khứ của anh nên mới không dám nói thật."

Còn về cô ta... Hắn liếc sang Trầm Ngư,

"Những lời anh nói với cô ta khi nãy đều là dối trá. Anh chỉ muốn trả thù thôi. Chính vì cô ta mà ba mẹ anh mới chết. Anh chỉ sợ em hiểu lầm nên mới giấu em."

Vẻ kích động, cùng ánh mắt đầy chân thành của hắn khiến Trần Tuyết trở nên hoang mang.

Dù gì cô ta cũng yêu Liễu Nam nhiều năm... Lời hắn vừa nói khiến cô ta nhen nhóm một tia hy vọng.

Đúng vậy... Dù hắn không thật lòng yêu cô ta, nhưng chắc chắn hắn nhất định không phải loại người ngay cả ba mẹ mình cũng thèm để ý như thế, đúng không?

Trầm Ngư nhìn vẻ mặt rõ ràng đã lung lay của Trần Tuyết, ánh mắt khẽ d.a. o động.

Cô dứt khoát đứng lên, bước tới trước mặt Trần Tuyết, đối diện trực tiếp với ánh mắt cô ta và nghiêm túc nói:

"Tôi nghĩ cô Trần... chắc sẽ không ngờ nghệch đến mức bị mấy câu đường mật của một thằng cặn bã dắt mũi đâu nhỉ? Mấy lời anh ta vừa nói, có thật hay không, chẳng lẽ cô không phân biệt được sao?"

Khoảng cách giữa hai người khá gần, Trần Tuyết thoáng cảm thấy mũi mình ngửi thấy một mùi hương nhẹ dịu thoảng qua. Hương thơm ấy rất đặc biệt, không giống bất kỳ loại nước hoa nào mà cô từng dùng. Ngửi kỹ hơn thì giống như... hương cơ thể tự nhiên của cô gái xinh đẹp trước mặt.

Trần Tuyết không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đối phương. Làn da trắng trẻo, mịn màng đến mức không thấy một lỗ chân lông nào lại lần nữa hiện rõ trong tầm mắt cô ta.

Cô ấy thật sự quá xinh đẹp

- một ý nghĩ bất chợt nổi lên trong lòng Trần Tuyết. Trước kia tuy cô ta đã biết Trầm Ngư đẹp, nhưng trong đầu chỉ đơn giản gói gọn trong hai chữ xinh đẹp.

Nhưng nhìn một người đẹp từ xa và nhìn một người đẹp ở khoảng cách gần... quả thật là hai trải nghiệm khác nhau. Trần Tuyết nhận ra, khi mình đang ở gần Trầm Ngư thế này, cô ta có thể phần nào hiểu được vì sao đàn ông lại luôn chân thành và nồng nhiệt với những cô gái xinh đẹp.

Cô ta vô thức cắn môi, ý nghĩ vừa nhen nhóm trong lòng chợt d.a. o động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!