Vì hôm sau là cuối tuần, Trầm Ngư ngủ nướng đến tận hơn mười giờ mới dậy.
Chuông báo thức vang lên, cô dụi mắt rồi lồm cồm chui ra khỏi chăn, mơ màng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt xong, cô như thường lệ lấy điện thoại ra xem và lập tức nhận thấy có một chấm đỏ hiện lên trong danh sách bạn bè của QQ.
Ngón tay cô dừng lại một chút, rồi mới chạm vào chấm đỏ đó.
@Nam Phong Tri Ngã Ý: Trầm Ngư, chúng ta gặp nhau một lát đi.
Nhìn thấy lời mời kết bạn này, khóe môi Trầm Ngư khẽ cong lên. Nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi sao?
Cô không chấp nhận ngay lời mời kết bạn từ Liễu Nam, mà thay vào đó, mặc quần áo xuống tầng ăn sáng, sau đó mới nhấn đồng ý.
@Một Con Cá Nhỏ:
Xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần thiết phải gặp mặt.
Tin nhắn đó vừa gửi đi, bên kia gần như lập tức trả lời lại:
@Nam Phong Tri Ngã Ý: Tại sao? Tôi tưởng em đã suy nghĩ kỹ rồi. Trầm Ngư, em biết mà, chuyện thực tập của em có thành công hay không là do tôi quyết định.
Khóe môi Trầm Ngư nhếch lên đầy châm biếm.
@Một Con Cá Nhỏ: Anh đang đe dọa tôi.
Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
Trước màn hình điện thoại, Liễu Nam không nhịn được nhướng mày.
@Nam Phong Tri Ngã Ý: Nếu em nghĩ vậy thì tùy.
@Một Con Cá Nhỏ: Địa điểm.
Nhìn thấy hai chữ đơn giản này, Liễu Nam không nhịn được nở nụ cười.
Hắn lướt tay vài cái, rồi gửi vị trí của một quán cà phê.
Trầm Ngư nhìn địa chỉ hiển thị trên màn hình, khẽ cười mơ hồ, sau đó thao tác vài bước trên điện thoại rồi đứng dậy, mở cửa rời khỏi phòng.
[Ký chủ cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?]
Hệ thống truyện ngọt xúc động lên tiếng, nghĩ rằng cuối cùng cô đã bị lời nói của nó lay động.
[Chỉ là đã đến lúc kết thúc mà thôi.] Trầm Ngư chỉ nhàn nhạt trả lời.
Địa điểm mà Liễu Nam chọn cách khá xa cả công ty lẫn ký túc xá. Khi Trầm Ngư đến quán cà phê bằng taxi, thì hắn đã ngồi chờ bên trong từ lâu.
Người đàn ông có ngoại hình đẹp trai, dịu dàng, rất thu hút ánh nhìn. Trong quán cà phê, không ít cô gái cũng không kìm được mà lén liếc nhìn hắn.
Chuông gió treo trên cửa phát ra âm thanh trong trẻo, báo hiệu có người bước vào.
Nhân viên phục vụ đang định đến hỏi khách muốn dùng gì, thì thấy cô gái vừa bước vào vóc dáng thướt tha, xinh đẹp khẽ ra hiệu với cô ấy, rồi đi thẳng đến chỗ người đàn ông đã ngồi đó một lúc lâu và ngồi xuống đối diện.
Thì ra anh chàng đẹp trai đó… là đang chờ cô ấy.
Nhân viên phục vụ có phần thất vọng nghĩ thầm, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, mang cà phê đã được người đàn ông kia gọi từ trước đưa lên bàn cho hai người.
"Không biết em thích uống gì, nên anh tự ý gọi món bán chạy nhất của quán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!