Chương 46: (Vô Đề)

Chỉ đến khi hai người rời đi xa rồi, phòng thư ký mới lại xôn xao bàn tán.

"Cô Trần đúng là rất nghe lời Tổng Giám Đốc." Có người cảm thán.

"Dĩ nhiên rồi! Nếu mình là cô Trần, có một người bạn trai vừa giỏi lại đẹp trai và còn yêu mình như thế, mình cũng sẽ nghe lời anh ấy thôi."

Vài người lại tiếp tục bàn tán đầy ngưỡng mộ một lúc lâu, rồi mới thôi và quay trở lại làm việc của mình.

Trầm Ngư ngồi vào chỗ, khẽ nhướng mày.

Phải thừa nhận rằng hình tượng mà Liễu Nam dựng nên lần này quả thực không tệ chút nào.

[Hắn vốn là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới này, ký chủ bỏ lỡ hắn chính là tổn thất của ngươi đấy.]

Giọng nói buồn bã của hệ thống truyện ngọt vang lên trong đầu cô.

[Nếu ký chủ hối hận, bây giờ vẫn còn kịp đấy. Ngươi cũng nhìn ra rồi mà, Liễu Nam vẫn chưa quên được ngươi đâu. Dù ngươi đã gián tiếp hại c.h.ế. t cha mẹ hắn, nhưng hắn vẫn yêu ngươi.

Một người đàn ông như vậy, chẳng lẽ ngươi không hề rung động chút nào sao?]

Trầm Ngư nhắm mắt: [Ta xin đính chính lại, cha mẹ hắn không phải do ta hại chết, mà là họ tự làm tự chịu. Còn về đàn ông…]

Hừ, đàn ông là thứ không thể dựa vào nhất trên đời này. Cảm giác an toàn của cô chỉ có thể đến từ chính thực lực của bản thân.

Nói xong, cô không thèm để ý đến hệ thống nữa, nhưng cũng không chặn hệ thống lại, chỉ để mặc nó tiếp tục lải nhải trong đầu cô.

Vài ngày tiếp theo trôi qua, mỗi ngày Trầm Ngư đều nhìn thấy Liễu Nam cùng cô gái tên là Trần Tuyết kia tay trong tay bước vào văn phòng, rồi hai người ở trong đó cả ngày. Đến tối, trước khi mọi người tan làm, họ lại nắm tay nhau rời đi.

Có khi, Trầm Ngư còn thấy môi cô gái kia hơi sưng đỏ, rõ ràng là vừa bị hôn.

Nhưng cô chỉ lạnh lùng quan sát mọi thứ xảy ra, còn ánh mắt lén lút của Liễu Nam mỗi lần hai người họ đi ngang qua phòng thư ký thì lại càng bị cô làm như không thấy.

Điều khiến mọi người trong công ty bất ngờ hơn là lần này Trần Tuyết ở lại công ty mấy ngày liền mà không rời đi.

Có người từng nói chuyện với Trần Tuyết trước đó, tò mò hỏi thăm tình hình. Sau đó, người này quay lại và kể với mọi người rằng Trần Tuyết đã tốt nghiệp sớm nhờ thành tích xuất sắc ở trường, nên dạo này cô ta sẽ ở bên bạn trai nhiều hơn.

"Tối nay tan làm mọi người đừng vội về nhé, tôi mời mọi người ăn lẩu!"

Hôm đó là thứ Sáu, khi ai nấy đều đang háo hức mong chờ cuối tuần thì Trần Tuyết trong bộ váy hồng, trang điểm như một cô công chúa nhỏ tươi cười thông báo với mọi người.

"Là đi ăn ở Tước Thượng Tiên à?"

Có người tính cách sôi nổi lập tức hỏi.

Tước Thượng Tiên là quán lẩu mới mở gần công ty vài ngày nay. Nghe nói bên trong trang trí rất sang trọng, phục vụ và đồ ăn cũng tuyệt vời. Tất nhiên, dịch vụ tốt đồng nghĩa với giá cả cũng cao ngất ngưởng.

Thật ra mọi người không phải không chi trả nổi, nhưng ăn một bữa ở đó thì cả tháng sau chắc phải cắt giảm mọi cuộc vui khác.

Nếu là phải tự bỏ tiền thì có vẻ hơi phí, nhưng nếu có người mời, vậy thì chẳng ai từ chối cả.

"Đúng rồi, là Tước Thượng Tiên." Trần Tuyết mỉm cười rạng rỡ.

"Vì vậy mọi người nhất định phải nể mặt tôi đấy, ai cũng phải đi nhé!"

"Yên tâm đi, cô Trần, bọn tôi nhất định sẽ đi!"

Người đẹp đã mở lời, lại còn mời đến một nơi mà mọi người thường ngày tiếc tiền không dám vào, nên ai nấy đều cười vui vẻ mà đồng ý.

Trầm Ngư vốn chẳng hứng thú gì với lẩu, hơn nữa cô biết chắc rằng Liễu Nam sẽ đi cùng Trần Tuyết, nên cô lại càng không muốn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!