Chương 44: (Vô Đề)

Lớp thực tập sinh của đợt này gồm năm người: bốn nữ một nam. Bàn làm việc của họ đều được sắp xếp gần nhau.

Khi thấy Trầm Ngư bước ra từ văn phòng của vị Tổng Giám Đốc

- người vốn được xem như huyền thoại trong công ty, ba cô gái còn lại lập tức xúm lại bên cô hỏi:

"Trầm Ngư, sao rồi? Tổng Giám Đốc gọi cậu làm gì vậy?"

"Ê này, cậu thấy Tổng Giám Đốc có đẹp trai như lời mấy chị nói không?"

Cậu con trai duy nhất nghe tiếng các cô ríu rít liền bĩu môi, nói nhỏ:

"Một lũ mê trai, nông cạn!"

"Xì, mê trai thì sao? Nhìn mặt đẹp thì tâm trạng bọn này cũng tốt hơn mà." Một cô gái lập tức quay lại cãi lại.

"Anh có muốn được bọn này mê thì cũng chưa đủ trình đâu." Cô ấy buông thêm một câu chọc tức.

"Triệu Linh Linh, em nói ai không đủ trình? Em còn nhớ ai là bạn trai mình không hả?"

Ơ... Em... C cô gái tên Linh Linh nghe bạn trai ghen lồng lộn thì mới giật mình nhớ ra người mình vừa móc mỉa chính là bạn trai mình.

Cô lúng túng cười, lập tức rút về chỗ ngồi, rồi lén lút nắm tay bạn trai, làm lành.

"Em sai rồi, em tưởng người khác nói. Xin lỗi, trong lòng em thì anh là người đẹp trai nhất, phong độ nhất. E, không nên khen người khác trước mặt anh."

Hừ. Cậu bạn trai hậm hực hừ một tiếng, chẳng thèm để ý đến Linh Linh, cúi đầu tiếp tục công việc.

Dù gì thì cậu ta cũng thuộc dạng không đến nỗi tệ trong số con trai bình thường.

Trầm Ngư nhìn cảnh đôi tình nhân đang dỗi nhau kia, lắc đầu cười nói:

"Thật ra Thẩm Minh nói đúng đấy. Con người không chỉ nên nhìn vào ngoại hình, mà còn phải nhìn vào tính cách nữa. Tất nhiên, anh Thẩm của chúng ta là vừa có ngoại hình lại vừa có tính cách tốt rồi. Nếu không thì sao Linh Linh lại chọn cậu làm bạn trai cơ chứ?"

Câu nói khiến cặp đôi đang giận nhau bật cười. Đúng lúc đó, chị phụ trách nhân sự từ đầu bên kia văn phòng đi về phía nhóm sinh viên thực tập, nên tất cả lập tức ngưng chuyện trò, vội vã giả vờ làm việc chăm chỉ.

Mọi người chỉ tưởng Trầm Ngư nói vậy để hòa giải chuyện của đôi kia. Nhưng người hiểu rõ cô nhất

- Lâm Tiêu lại cảm thấy có điều khác thường.

Bởi cô biết rõ Trầm Ngư bình thường không phải người hay bàn tán người khác sau lưng.

Lời cô vừa nói ra bề ngoài là đùa vui, nhưng cũng là đang thừa nhận Thẩm Minh nói đúng.

Trầm Ngư xưa nay không phải kiểu người hay đi đồng tình vô lý như vậy.

Lâm Tiêu vừa làm việc vừa suy nghĩ lan man như vậy.

Lúc đó, chị phụ trách nhân sự cũng đã đến gần nhóm sinh viên thực tập.

Khi đi tới bàn làm việc của Trầm Ngư, chị ta dừng lại quan sát một lượt rồi mới đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Lâm Trầm Ngư, mai em thu dọn đồ đạc, chuyển sang bộ phận thư ký."

Tay Trầm Ngư dừng lại, cả văn phòng cũng lập tức nhìn theo chị phụ trách.

Cô ngẩng lên nhìn người phụ nữ đang quan sát mình bằng ánh mắt khó đoán, nhẹ nhàng cười rồi từ chối:

"Chị Vương, chuyên ngành của em không phải thư ký đâu ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!