Chương 40: (Vô Đề)

Với Tiểu Đỗ, hôm ấy vốn là ngày cuối tuần hiếm hoi cô được nghỉ ngơi sau những ngày làm việc bận rộn.

Sáng thứ Bảy, cô như mọi khi ngủ nướng đến tận mười một giờ trưa mới chịu dậy khỏi giường.

Sau khi rửa mặt và ăn sáng qua loa xong, cô lấy máy tính định chơi vài trò game chưa từng thử.

Nhưng vừa mới đăng nhập tài khoản game, định rủ vài người bạn cùng chơi thì phát hiện nhóm chat game mà cô tham gia đang có rất nhiều tin nhắn liên tục.

Tiểu Đỗ thấy lạ, bình thường nhóm này ai nấy đều im lặng, trừ khi có người rủ đánh trận thì mới có động tĩnh. Sao hôm nay mọi người lại sôi nổi thế này?

Tò mó, cô chưa vội chơi game mà kéo xem lại lịch sử tin nhắn nhóm.

[Trời ạ, chuyện này thật kinh khủng quá. Sao lại có nơi như vậy tồn tại? Cả một làng cùng làm nghề buôn người, thử hỏi những cô gái rơi vào tay bọn họ tuyệt vọng đến mức nào?]

[Đúng vậy!

Đề nghị Nhà Nước kiểm tra kỹ toàn bộ các làng quanh khu vực đó. Chuyện như thế chắc chắn không phải lần đầu. Không biết có bao nhiêu người đã bị hại rồi.]

[Đồng ý. Trước đây không lâu cũng có hai cô gái ra ngoài làm việc rồi mất tích. Mình nhớ nơi họ mất tích cũng gần khu vực ngôi làng này lắm, không chừng cũng do đám đó gây ra.]

Cái gì thế này?

Tiểu Đỗ đọc những dòng tin nhắn trong nhóm mà sững người. Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?

Cô vừa nghĩ vậy vừa thẳng tay gõ tin nhắn hỏi.

Thấy câu hỏi của cô, một người bạn trong nhóm lập tức nhiệt tình gửi vào một đường link.

Tiểu Đỗ nhấn vào link đó, hiện ra chính là bài báo do một trong những công ty truyền thông mà Tần Hải Lan đã liên hệ đăng tải.

Sau khi đọc xong toàn bộ bài viết từ đầu đến cuối, Tiểu Đỗ

- người vốn có tính cách hiền lành

- cũng không nhịn được mà thốt lên:

"Vãi, đúng là một lũ rác rưởi!"

Không kìm được, cô cũng hào hứng tham gia nói chuyện trong nhóm, cùng mọi người bàn luận xem sau khi cảnh sát bắt được đám người đó thì nên xử lý như thế nào.

Mà phản ứng như của Tiểu Đỗ, hôm nay còn xảy ra ở rất nhiều người khác.

Thậm chí, có không ít người phẫn nộ đã vào thẳng trang web chính thức của cảnh sát Hoa Quốc để ký tên đề nghị, yêu cầu cơ quan chức năng xử lý nghiêm những kẻ phạm tội.

Tuy nhiên, cũng có một bộ phận người đưa ra ý kiến trái chiều.

Ví dụ, có người để lại bình luận dưới một trang web như sau:

[Bọn buôn người đương nhiên đáng bị pháp luật trừng phạt, nhưng các nạn nhân có thật sự vô tội hoàn toàn không? Để thoát thân, họ đã bỏ thuốc trừ sâu khiến cả một ngôi làng bị đầu độc. Chuyện này chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?

Đó là hơn trăm mạng người đấy.]

[Đúng vậy. Hơn nữa, nếu mấy cô gái đó không tự tiện chạy đến nơi hẻo lánh kia, mà ngoan ngoãn ở nhà, thì sao bọn buôn người có cơ hội bắt họ được? Nói cho cùng, chẳng phải mọi chuyện bắt đầu từ lỗi lầm của chính họ sao?]

[Chính xác.

Chúng ta không nên chỉ nhìn bề nổi, mà cần đào sâu ý nghĩa bên trong. Tại sao dân làng kia lại làm chuyện như vậy? Nếu Nhà Nước có thể tạo việc làm cho họ, liệu họ có còn phải mạo hiểm đi làm chuyện buôn bán người không?

Hơn nữa, nguyên nhân sâu xa chính là vì hiện nay con gái toàn kén chọn, thực dụng, chỉ biết nhìn vào tiền. Những người nghèo không thể lấy vợ, không thể sinh con, nên họ mới liều lĩnh như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!