Chương 4: (Vô Đề)

Người bên cạnh không nói tiếp, một lát sau, Trầm Ngư lặng lẽ nhìn sang, lại thấy đối phương đang chăm chú làm bài tập.

Cô không nhịn được bĩu môi liếc nhìn quyển sách đặt trước mặt mình, vờ như nghiêm túc học bài nhưng thật ra đang nhân cơ hội sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.

Thời gian ở thế giới này càng dài, linh hồn Trầm Ngư bị đại yêu làm tổn thương trước đó cũng dần dần hồi phục, ký ức của nguyên chủ nhanh chóng bị cô tiếp thu.

[Lúc nãy là lời cảnh cáo đầu tiên.

Nếu sau này ký chủ vẫn không cố gắng làm nhiệm vụ, hệ thống sẽ không cho ký chủ thêm bất kỳ cơ hội nào nữa. Ký chủ sẽ mắc kẹt trong thế giới này mãi mãi.]

Lúc này hệ thống truyện ngọt lên tiếng đe dọa.

[Thế cơ à?] Trầm Ngư thầm cười nhạo trong lòng, không thèm để ý đến nó.

Cô nhìn xuống quyển sách trước mặt, trí nhớ của nguyên chủ cộng thêm thần hồn mạnh mẽ của bản thân giúp Trầm Ngư dễ dàng nắm vững những kiến thức viết trong sách.

Những kiến thức này rất thú vị, hoàn toàn khác biệt với tri thức của Thương Lan giới. Thế giới này không có linh khí cùng ma khí nhưng lại tồn tại một thứ gọi là khoa học.

Nghĩ đến đây, Trầm Ngư không khỏi nhíu mày, cẩn thận cảm nhận không khí xung quanh. Một lúc sau, biểu cảm trên mặt cô thoáng giãn ra.

Tuy rằng hết sức yếu ớt nhưng trong không khí vẫn có linh khí tồn tại, chứ không phải hoàn toàn không có như trong ký ức của nguyên chủ.

Mà đã có linh khí thì những việc Trầm Ngư có thể làm sẽ càng nhiều. Đương nhiên, việc quan trọng nhất đối với Trầm Ngư lúc này chính là chơi c.h.ế. t thứ gọi là

"hệ thống truyện ngọt" đang ẩn náu trong linh hồn của cô.

Trầm Ngư xưa nay không bao giờ làm những chuyện mà mình không thích, huống chi còn là bị kẻ khác ép buộc.

Tập trung đi.

Có lẽ do Trầm Ngư thất thần quá lâu, nam sinh bên cạnh liếc xéo cô một cái, sau đó vươn tay gõ gõ lên bàn cô.

Trầm Ngư hoàn hồn, theo phản xạ quay đầu về phía nam sinh, nở một nụ cười đầy mềm mại.

Biết rồi mà. Cô thì thầm.

Thiếu niên ngẩn người, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của cô. Một lúc lâu sau mới mím môi, gật nhẹ đầu.

Hai người nhìn nhau không nói một lời, Tống Hiền vội ngoảnh đi, tiếp tục làm bài tập. Trầm Ngư thì vừa mò mẫm hấp thu linh khí xung quanh, vừa đọc quyển sách trước mặt.

Tuy cùng một thân thể nhưng sức mạnh linh hồn của nguyên chủ hoàn toàn không thể sánh được với Trầm Ngư. Thế là chỉ đến cuối tiết ba, Trầm Ngư đã học xong quyển sách này.

Khi chuông tan học vang lên, phòng học vốn đang im ắng chỉ có tiếng lật sách và âm thanh ngòi bút ma sát với mặt giấy bỗng trở nên huyên náo.

Có người chạy đi toilet, cũng có người ngồi học đến ê ẩm mình mẩy, đứng dậy vận động trên lối đi giữa các bàn.

Lúc này, những học sinh không ở trong phòng khi nãy mới lục tục chạy về lớp.

[Hệ thống nhắc nhở ký chủ. Nam chính sắp tìm tới. Xin ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, đừng OOC.]

Vốn dĩ Trầm Ngư thấy được nhiều điều mới mẻ, tâm trạng đặc biệt tốt nhưng cái thứ hệ thống đáng ghét này cứ luôn thích xuất hiện vào những lúc này để làm cô ngột ngạt.

Và quả thật, Cố Ngôn đã nhanh chóng tìm tới.

Hệ thống thông báo chưa được bao lâu thì Trầm Ngư phát hiện mấy học sinh đang vây quanh cửa lớp học đột nhiên im lặng như gặp phải thứ mà họ không nên nhìn thấy.

Ngay sau đó, một giọng nói đầy từ tính vang lên.

"Xin hỏi, em Lục Trầm Ngư có ở đây không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!