Tần Thuý Anh nhìn thấy Liễu Thông đi cùng Trầm Ngư liền tỏ vẻ không vui, lầm bầm mấy câu. Trong mắt bà ta, một khi Trầm Ngư đã xác định gả cho con trai mình thì phải tuân thủ đạo làm vợ, không được tiếp xúc với bất kỳngười đàn ông nào khác, dù người đó là cháu ruột của bà ta, lại còn là một thằng ngốc.
Liễu Nam cười xoà, kéo Tần Thuý Anh trở vào bếp, sau đó nhiệt tình đưa Trầm Ngư về phòng nghỉ ngơi.
Sau đó hắn mới kéo Liễu Thông ra một góc hỏi chuyện.
Liễu Thông lắc đầu, nói lại lời Trầm Ngư đã dạy trước khi quay về:
"Thần tiên tỷ tỷ vào phòng khóc với ba chị kia, rồi nói mấy câu kiểu xin lỗi, lỗi của mình, cậu mặc váy cưới đẹp quá các thứ thôi."
Liễu Nam cũng không để ý đến cách diễn đạt lộn xộn của Liễu Thông, nhưng nghe vậy thì cũng thấy yên lòng.
Trầm Ngư nhìn căn phòng đã được trang hoàng rực rỡ trong lúc mình rời đi, cởi váy cưới rồi lại nằm xuống giường ngủ tiếp.
Cô cũng cần nghỉ ngơi để lấy sức chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Sáng hôm sau.
Khi trời còn mờ sáng, Trầm Ngư đã bị người ta đánh thức để trang điểm.
Vài người phụ nữ trong làng nổi tiếng mắn đẻ vây quanh cô, cẩn thận kẻ mày, tô môi, phải mất tới hai tiếng mới hoàn thành xong lớp trang điểm.
Chiếc váy cưới trắng tinh, trong không khí tưng bừng ngày cưới, lại càng thêm phần thuần khiết và rực rỡ.
Ngay khi mặt trời ló dạng khỏi ngọn núi, ban nhạc gồm mấy ông cụ trong thôn đã bắt đầu nổi trống, thổi kèn tưng bừng náo nhiệt.
Trầm Ngư được bà mai dẫn ra ngoài gặp mặt họ hàng bên nhà họ Liễu.
Dù lễ cưới này không quá linh đình, nhưng Trầm Ngư vẫn nhận ra hôm nay nhà họ Liễu có thêm nhiều gương mặt lạ.
Ánh mắt cô đặc biệt dừng lại vài giây trên khuôn mặt có vết sẹo dài của một người đàn ông. Sau khi lục lại ký ức về cốt truyện gốc, Trầm Ngư nhanh chóng nhận ra đây chính là kẻ đã mua Lâm Tiêu và tàn nhẫn tra tấn cô, khiến cô cùng đường phải tự sát.
Nhìn mấy kẻ đứng cạnh gã, chắc hẳn là hai tên súc vật đã mua Trương Văn Tĩnh và Vương Thuỵ.
Dạo gần đây tình hình bên ngoài không an toàn, nên lần này Liễu Đại Thành dứt khoát để ba khách hàng này đến tận nơi nhận hàng.
Liễu Thông cũng lẫn trong đám đông, ngơ ngác nhìn Trầm Ngư. Trầm Ngư để ý thấy gã đang đứng ngay cửa bếp, rõ ràng vẫn nhớ lời dặn của cô hôm qua, chẳng qua chưa tìm được cơ hội hành động.
Trầm Ngư cúi đầu xuống, ngay sau đó khi được người dìu đi tiếp, chân đi giày cao gót của cô bỗng nghiêng về bên phải.
Á! Cô khẽ kêu lên, nhíu mày đầy đau đớn.
Bà mai đỡ cô lập tức lo lắng hỏi:
Sao thế?
"Hình như trẹo chân rồi…"
Trầm Ngư đứng im tại chỗ, tỏ vẻ không đi nổi
"Sao thế? Có chuyện gì vậy?" Liễu Nam vốn đang đợi bà mai dẫn Trầm Ngư đến, thấy động liền vội chen qua đám đông đi tới.
Mấy người phụ nữ trong thôn đang buôn chuyện trong bếp cũng chạy ra xem.
Trầm Ngư liếc mắt về phía Liễu Thông, thấy gã đã nhân cơ hội lẻn vào trong bếp.
Liễu Nam chẳng màng đến bộ vest thẳng thớm mình đang mặc, nửa quỳ xuống đất, nâng chân Trầm Ngư lên xem.
Trên cổ chân trắng ngần của cô gái giờ đây hiện lên một vệt đỏ rõ rệt. Liễu Nam cau mày sờ thử vào chỗ bị thương, rồi thở phào nhẹ nhõm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!