Sáng hôm sau, Trầm Ngư dậy trước cả khi Liễu Nam gọi mình.
Vẫn là bộ đồ thể thao hôm qua, tình cảnh hiện tại cũng chẳng cho phép cô quá kén chọn.
Sau khi ăn sáng cùng nhà họ Liễu, Trầm Ngư buông đũa xuống, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Liễu Nam .
Ý của cô, Liễu Nam đương nhiên hiểu rất rõ.
Hắn cũng lập tức đặt đũa xuống, quay sang ba mẹ nói:
"Ba mẹ cứ ăn đi, con đưa... Trầm Ngư ra ngoài đi dạo một chút."
Tên Trầm Ngư thốt ra từ miệng hắn khiến tâm trạng đang phiền muộn cũng bất giác dịu xuống đôi phần.
Ra ngoài làm gì? Tần Thuý Anh lo lắng ngẩng đầu hỏi.
Bà ta sợ nếu con trai mình bị Trầm Ngư thuyết phục, thả cô chạy thoát thì sao?
Biết mẹ lo lắng điều gì, Liễu Nam ghé sát tai bà thì thầm giải thích. Tần Thuý Anh nghe xong mới yên tâm trở lại.
Bà cũng nhận ra con trai mình rõ ràng không để tâm tới mấy cô gái kia bằng Trầm Ngư, nên bà cũng không sợ hắn hồ đồ mà thả người đi.
Trầm Ngư chẳng buồn để ý đến đám người trong nhà đang toan tính điều gì, lặng lẽ theo Liễu Nam bước ra khỏi cái sân nhỏ mà từ lúc xuyên tới thế giới này, cô vẫn chưa từng rời khỏi.
Thôn Liễu Gia không lớn, tổng cộng chỉ có hơn chục hộ dân. Tuy giao thông tách biệt hẳn với bên ngoài, nhưng Trầm Ngư để ý thấy nhà cửa trong thôn đều khá khang trang.
Ba người bạn học của nguyên chủ hiện đang bị giam ở một căn nhà tách biệt nằm cuối thôn.
Nói chính xác, ngôi nhà đó vốn là nơi mà dân Liễu gia thôn dùng để nhốt hàng.
Người trong thôn chủ yếu đều sống nhờ vào việc buôn người, bắt cóc thiếu nữ hoặc trẻ em từ bên ngoài, đã hình thành một chuỗi buôn bán ổn định.
Nơi đây chính là một ổ buôn người.
Cho nên khi hệ thống nói mấy lời rằng Liễu Nam vô tội, Trầm Ngư mới thấy nực cười đến vậy.
Một người thông minh đến mức gần như vượt trội hơn hẳn người thường, làm sao có thể không nhận ra điểm bất thường từ những người xung quanh?
Chỉ là tự lừa dối bản thân, miễn không ai vạch trần trước mặt, thì cứ giả vờ không biết.
Chẳng mấy chốc, Trầm Ngư và Liễu Nam đã đến trước ngôi nhà kia. Để đảm bảo hàng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bên ngoài căn nhà còn bố trí một người đàn ông vạm vỡ canh giữ.
"Nam Nam, cháu tới làm gì thế?" Người canh cửa thấy Liễu Nam thì rất ngạc nhiên, lập tức bật dậy khỏi chiếc ghế salon mềm mại.
Liễu Nam gật đầu với ông ta, gọi một tiếng: Chú Hai.
Ánh mắt Trầm Ngư khẽ động, âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, cẩn thận ghi nhớ khuôn mặt đó vào lòng.
Chú Hai của Liễu Nam sau một hồi nói chuyện mới hiểu ra, thì ra chuyện cả thôn giấu cháu trai bao lâu cuối cùng đã bị phát hiện.
Ông ta bắt đầu thấy chột dạ, sợ thằng cháu vì vậy mà trở mặt với những người lớn trong nhà.
Liễu Đại Sơn nhìn Liễu Nam , trầm giọng mở miệng:
"Nam Nam à, chuyện này cháu cũng đừng trách ba mẹ cháu. Cháu cũng biết cái nơi heo hút gà không thèm gáy này rồi đấy, không làm nghề này thì cả thôn lấy gì mà sống?"
Nghe chú Hai nói vậy, Liễu Nam bất giác siết chặt tay, rồi lén quay đầu nhìn sang Trầm Ngư, thấy gương mặt cô hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì.
Lúc này hắn mới nhìn chú Hai mình, nghiêm túc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!