Chương 3: (Vô Đề)

Trong lúc Trầm Ngư và hệ thống truyện ngọt đang tranh cãi trong suy nghĩ, từ sân bóng cách đó không xa, một quả bóng rổ đột nhiên bay ra, hướng thẳng về phía Trầm Ngư, nện vào trán cô rồi rơi bịch xuống đất.

A! Trầm Ngư hốt hoảng kêu lên một tiếng, đưa tay ôm trán đang đau nhói vì bị bóng nện trúng.

Vì sự cố bất ngờ này, sân bóng rổ chợt lặng đi một lúc, sau đó vài nam sinh chạy vội ra khỏi sân.

Bọn họ chạy về phía Trầm Ngư, đứng trước mặt cô, thiếu niên dẫn đầu lên tiếng hỏi:

"Bạn học, cậu không sao chứ?"

Trầm Ngư cắn nhẹ môi, có chút bực bội.

Với phản xạ của cô, lẽ ra vừa rồi hoàn toàn có thể tránh được quả bóng kia

Thế nhưng vào khoảnh khắc định né tránh, cô cảm thấy thân thể bỗng nhiên cứng đờ, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả bóng kia bay tới đập vào trán mình.

Trầm Ngư sao có thể không biết là do hệ thống giở trò quỷ.

Bạn gì ơi?

Vì Trầm Ngư cứ một mực im lặng, thiếu niên kia hơi nghi hoặc, gọi lớn hơn một chút.

Bấy giờ Trầm Ngư mới ngước lên nhìn đối phương.

Thiếu niên trước mặt cô mặc áo bóng rổ màu lam, dáng người dong dỏng cao, ít nhất cũng 1m8, gương mặt vô cùng xuất sắc, mày rậm, mắt to, môi mỏng, khóe môi hơi cong nên lúc nào trông cũng như đang cười, hết sức đậm chất trai hư.

Tất nhiên, hắn là một tên trai hư chính hiệu.

Bởi vì thiếu niên đang đứng trước mặt cô chính là Cố Ngôn

- vị nam chính dây dưa không dứt với nguyên chủ trong cốt truyện gốc, cũng là kẻ vừa bị Trầm Ngư một d.a. o cắt cổ.

Đầu gấu của trung học số một Thanh Thành.

Cốt truyện mà hệ thống truyền đến bị Trầm Ngư vứt vào một xó lúc nãy, hiện đang chạy vụt qua trong đầu cô. Trầm Ngư nhanh chóng nhớ ra đây chính là lần gặp gỡ đầu tiên của nam chính và nguyên chủ trong cốt truyện gốc.

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu nhưng Trầm Ngư chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Ngôn đang đứng trước mặt mình một cái.

Bâng quơ một câu

"Không sao. Tôi không sao", Trầm Ngư đứng dậy, vòng qua nhóm nam sinh, đi về phía lớp học dựa theo trí nhớ của nguyên chủ.

Trầm Ngư chưa từng nghĩ sẽ có bất kỳ quan hệ gì với Cố Ngôn, dù cho hệ thống truyện ngọt đang điên cuồng đe dọa cô nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở thế giới này.

Còn tại sao Trầm Ngư không g.i.ế. c nam chính lần nữa như lời cô đã nói? Bởi vì phương pháp này đã thử qua một lần và hoàn toàn vô dụng, nên dĩ nhiên cô sẽ không lãng phí thời gian làm thêm lần nữa.

Nhóm nam sinh trơ mắt nhìn thiếu nữ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của phân nửa số người ở đây cứ thế rời đi.

Một nam sinh đầu đinh chọc chọc Cố Ngôn đứng cạnh mình, trêu chọc:

"Anh Ngôn, cách này của anh không dùng được rồi. Người ta không thèm để ý tới tụi mình gì cả."

Thiếu niên điển trai liếc xéo cậu ta một cái, sau đó quay đầu nhìn con số trên đồng phục của nữ sinh vừa rời đi: Là một bé lớp dưới.

"Hí hí, em hiểu. Đầu tiên là bạn học, sau đó là bé, cuối cùng sẽ thành cục cưng."

Xéo đi.

Nhóm nam sinh cười phá lên, nhặt quả bóng mới nãy văng trúng Trầm Ngư, trở về sân bóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!