Chương 29: (Vô Đề)

Liễu Nam bước vào, thấy Trầm Ngư và Liễu Thông ở cùng nhau hết sức hoà hợp mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Ba, thím Ba gọi anh về nhà." Hắn nói với Liễu Thông.

Nghe vậy, Liễu Thông ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong lòng vẫn còn giận cái

"thằng em trai xấu xa" dám cướp vợ mình như lời thần tiên tỷ tỷ nói.

Có điều gã vẫn nhớ lời dặn của Trầm Ngư là phải ngoan, nên dù không vừa lòng với Liễu Nam cũng không tỏ thái độ gì.

Chỉ lưu luyến nhìn Trầm Ngư thêm một lần nữa rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Trầm Ngư cúi đầu cười nhạt. Xem ra thằng ngốc này cũng không ngốc lắm nhỉ? Biết cái gì có lợi cho mình phết đấy chứ.

Liễu Thông đi rồi, không khí giữa Trầm Ngư và Liễu Nam lập tức trở nên gượng gạo. Một người là con trai kẻ buôn người, một người là thiếu nữ bị bắt về.

Lại thêm chuyện Trịnh Tú Hoa vừa nói ban nãy...

Bây giờ Liễu Nam nhìn Trầm Ngư không khỏi cảm thấy vô cùng bối rối.

Nhưng vốn là người có tinh thần vững vàng, hắn nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc dư thừa kia, cố tỏ ra tự nhiên hỏi:

"Đồ ăn lúc nãy có hợp khẩu vị của em không? Em còn thiếu thứ gì khác cần anh mua không?"

Trầm Ngư chỉ cụp mắt, không trả lời.

Liễu Nam không giấu được vẻ thất vọng.

Thấy Trầm Ngư tỏ thái độ xa cách rõ ràng như vậy, trong lòng Liễu Nam càng cảm thấy việc thuyết phục cô chấp nhận lấy mình là chuyện không có hi vọng.

Hệ thống truyện ngọt bắt đầu không chịu nổi thái độ lạnh nhạt của cô nữa:

[Nam chính đâu có làm gì sai phải không? Hơn nữa bây giờ hắn cũng đang rất cố gắng để chuộc lỗi thay ba mẹ mình mà. Sao ký chủ không thể đối xử với hắn tốt một chút?

Giống như cách cô vừa đối xử với Liễu Thôngvậy.]

[Nam chính so với Liễu Thông thì tốt hơn không chỉ một chút đâu nhé.]

Trầm Ngư cụp mắt:

[Khác gì nhau? Một đứa thật sự ngốc, hưởng lợi từ ba mẹ mà chẳng biết gì, còn một tên thì giả vờ ngốc, không một chút ăn năn, vẫn thản nhiên bóc lột nạn nhân.]

[Nhưng có một điểm ngươi nói đúng.

Hiện tại, hắn vẫn còn chút giá trị lợi dụng.]

Nói với hệ thống xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Nam đang bị thái độ lạnh nhạt của cô làm tổn thương, rồi khẽ cất lời:

"Tôi muốn gặp bạn học của mình."

Bạn học của em? Liễu Nam kinh ngạc hỏi lại.

"Họ cũng bị ba mẹ anh đưa về đây cùng tôi. Có ba người. Dù anh không muốn thả tôi đi, nhưng tôi cầu xin anh, hãy thả họ ra ngoài. Tôi hứa, có tôi ở đây, họ sẽ không báo cảnh sát đâu."

Trầm Ngư nhìn hắn bằng ánh mắt van nài.

Liễu Nam cứ tưởng ba mẹ mình chỉ bắt cóc một mình Trầm Ngư, giờ đột nhiên biết còn có ba cô gái khác, trong lòng lập tức rối loạn, không biết phải làm sao. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khó trách Trầm Ngư không muốn để ý tới hắn.

Thì ra bạn của cô cũng là nạn nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!