Sau màn cảm thán, ngọn lửa giận trong lòng Trịnh Tú Hoa cũng nguôi đi không ít, bà ta liền nhắc lại mục đích chính của mình khi đến đây.
"Này Nam Nam, cháu không định thả con bé đó đi, để khiến ba mẹ con phải ngồi tù thật đấy chứ?"
Liễu Nam nghe vậy liền lắc đầu:
"Thím Ba nói đùa rồi. Cháu là con, làm sao có thể đối xử với ba mẹ như vậy được, như thế chẳng phải còn thua cả súc sinh sao?"
Trịnh Tú Hoa liếc hắn một cái đầy ngờ vực:
"Thế thì cháu định xử lý chuyện này thế nào?"
Bà ta hất cằm về hướng Trầm Ngư vừa rời đi.
Liễu Nam mím môi, đáp:
"Cứ để cô ấy ở lại đây trước. Đợi thêm một thời gian, nếu cô ấy đồng ý không báo cảnh sát, cháu sẽ đưa cô ấy ra khỏi núi."
Nghe vậy, Trịnh Tú Hoa trừng mắt:
"Thế sao được! Cháu làm sao biết được lời cô ta nói là thật hay giả? Nhỡ đâu vừa mới thả chân trước ra, thì chân sau người ta đã dắt cảnh sát tới bắt cả làng ta rồi thì sao?"
Trịnh Tú Hoa vốn nổi tiếng là người khôn ranh, lần này bị Liễu Đại Thành cho leo cây, ban đầu bà ta giận, sau đó là lo lắng, lo đến mức đứng ngồi không yên.
Bà ta sợ cái thằng đầu đất Liễu Nam thật sự sẽ thả con bé kia đi.
Đến lúc đó thì không chỉ vợ chồng Liễu Đại Thành, mà ngay cả bà và chồng cũng bị liên lụy, không thoát nổi cảnh tù tội.
Bởi vì hai người họ trước nay đâu phải chưa từng giúp đỡ vợ chồng Liễu Đại Thành và Tần Thuý Anh lừa người, thậm chí trong số những cô gái bị họ đưa về còn có không ít là do hai người này giúp bán đi khắp nơi.
Cháu… Liễu Nam nhất thời cứng họng.
Trước giờ hắn chỉ nghĩ đến việc không để Trầm Ngư rơi vào hố lửa, lại chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
Trịnh Tú Hoa liếc nhìn hắn một cái, lập tức cúi đầu, cố nặn ra vài giọt nước mắt, rồi nghẹn ngào nói ra mục đích thực sự khi mình đến đây.
"Nam Nam, thím biết cháu coi thường thằng Thông Thông nhà thím, chê nó đầu óc không bình thường, làm lỡ dở cuộc đời người ta. Nhưng thím cũng hết cách rồi, chú của cháu bị thương từ trước, không thể sinh con nữa. Cả đời này, vợ chồng thím chỉ có mình nó là con trai.
Nó lại ngơ ngơ dại dại, nên chú thím mới muốn sớm tìm cho nó một người vợ, sinh cho nó một đứa con, rồi vợ chồng thím còn khỏe thì nuôi đứa nhỏ khôn lớn, sau này hai vợ chồng c.h.ế. t đi rồi cũng coi như nó còn có chỗ dựa.Không làm xong việc này, thím sau này già rồi cũng không yên lòng mà nhắm mắt đâu. Hu hu hu."
Trịnh Tú Hoa khóc lóc rất thật, khiến Liễu Nam đối diện với cảnh này cũng thấy khó xử. Hắn cắn răng, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Lời thím Ba nói không sai, nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn Trầm Ngư gả cho Thông Thông...
Liễu Nam cảm thấy mình không thể làm được. Hắn không nỡ để cô gái xinh đẹp ấy chịu bất cứ ấm ức nào.
Trịnh Tú Hoa quan sát biểu cảm giằng co của Liễu Nam, thấy hắn hình như đã nghe lọt lời mình, lúc này mới ngừng khóc, tiếp tục nói ra kế hoạch mà bà ta đã tính sẵn từ trước khi đến đây.
"Nam Nam, trừ khi cháu chịu cưới cô gái đó, nếu không thím thật sự không yên tâm để cháu thả cô ta đi đâu." Trịnh Tú Hoa nghiêm túc nói.
Cưới...
Đồng tử của Liễu Nam co lại, theo bản năng từ chối: Sao có thể được?
Như vậy chẳng phải hắn cũng chẳng khác gì Thông Thông sao?
Sao lại không được? Trịnh Tú Hoa phản vấn lại,
"Cháu là sinh viên đại học duy nhất của làng mình, còn học trường danh tiếng cả nước, sau này tốt nghiệp chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, làm ông chủ lớn. Cô ta lấy cháu thì có gì thiệt thòi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!