Chương 27: (Vô Đề)

Trên đường trốn khỏi thôn, khi đi ngang qua con suối gần đó, mợ tình cờ gặp Liễu Thông, lúc ấy chỉ tầm mười một, mười hai tuổi lén lút ra ngoài nghịch nước nửa đêm rồi bị đuối nước.

Dù rất hận nhà họ Liễu, nhưng Liễu Thông từ trước đến nay chưa từng bắt nạt mợ như những người khác trong nhà. Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ ngốc, mợ Hai không nỡ ngoảnh mặt làm ngơ. Cuối cùng mợ mềm lòng, vớt Liễu Thông từ dưới nước lên rồi mới tiếp tục chạy trốn.

Chính lần mềm lòng đó đã khiến mợ chỉ chạy chưa đến một tiếng đồng hồ thì bị người nhà họ Liễu đuổi kịp và bắt về.

Liễu Thông cả người ướt sũng trở về nhà, lập tức gọi ba mẹ dậy, nói: Mợ Hai chạy rồi!

Dù là kẻ ngốc, gã vẫn nhớ rõ lời dạy dỗ của người lớn trong nhà:

"Phải canh chừng mấy đứa đàn bà trong thôn, không được để đứa nào chạy trốn."

Ngay sau đó, cả nhà Liễu Nhị cùng vợ chồng Liễu Đại Thành bị gọi dậy, những người đàn ông trong thôn cũng lần lượt bị lôi ra khỏi giường.

Bởi vì thôn này toàn là người họ Liễu, truy ngược vài đời cũng là cùng một tổ tiên. Người trong thôn luôn đồng lòng như một.

Nếu trong thôn có ai bị mất vợ, tức là vợ bị mua về rồi trốn mất, thì cả thôn đều phải giúp nhau tìm về.

Liễu Nhị bị mợ Hai lừa gạt nên rất tức giận.

Khi người trong thôn dẫn người phụ nữ tội nghiệp ấy về, ông ta lập tức rút một cây gậy gỗ từ đống củi bên cửa, đánh mợ một trận tơi bời.

Có lẽ vì kế hoạch trốn thoát thất bại nên tinh thần của mợ cũng hoàn toàn sụp đổ. Sau khi bị đánh tơi tả, còn phải nghe Liễu Nhị vênh váo khoe khoang với dân làng rằng:

"Đàn bà ấy mà, phải đánh cho sợ mới nghe lời," thì mợ bất ngờ nổi giận, đẩy hết những người đang vây xem ra một bên, rồi lao đầu vào cánh cổng nhà họ Liễu, c.h.ế. t ngay tại chỗ.

Máu đỏ từ trán mợ chảy ra, nhanh chóng tạo thành một vũng nhỏ trên nền đất.

Còn người dân trong thôn trước cảnh một sinh mệnh mất đi, phản ứng chỉ là vài tiếng than xui xẻo, rồi bắt đầu lo lắng cho đứa trẻ sơ sinh nhà Liễu Nhị không có ai chăm sóc.

Còn về phần người phụ nữ vô tội ấy, cuối cùng chỉ được chôn vội trong hố đào tạm bợ, vĩnh viễn nằm lại nơi rừng sâu nuốt chửng mạng sống mình.

Còn Liễu Thông?

Gã vẫn tiếp tục làm một tên ngốc, được cưng chiều hết mực bởi ba mẹ và người thân.

Thậm chí vài năm sau, vào thời điểm Thầm Ngư vừa đến nơi này, gã cũng giống như Liễu Nhị năm xưa, thông qua vợ chồng Liễu Đại Thành mà bắt cóc thêm một cô gái trẻ về làm vợ.

Cô gái đó còn chưa đủ mười tám tuổi, chỉ vì trên đường gặp một ông lão bảo cần người giúp đỡ, mềm lòng đi theo giúp ông ta mang đồ về nhà, liền bị đánh ngất và đưa tới ngọn núi sâu này, bị ép gả cho một thằng ngốc làm vợ.

Tên ngốc đó tuy đầu óc có vấn đề, nhưng tính tình thì lại y hệt đám đàn ông trong nhà gã, hễ không vui là lại về nhà đánh vợ trút giận.

Cô gái ấy bị ép mang thai, rồi bị Liễu Thông đánh đến c.h.ế. t trong một lần trút giận.

Thằng ngốc không có đầu óc, đương nhiên cũng không thấy có gì sai khi cầm d.a. o đ.â. m vào bụng một cô gái đang mang thai.

Chính kẻ trực tiếp hại c.h.ế. t hai mạng người, gián tiếp khiến những người phụ nữ bị bắt về làng không còn cơ hội chạy trốn ấy

- một ác quỷ đội lốt người

- vậy mà đến cuối cùng trong nguyên tác lại có một kết cục tốt đẹp.

Nam chính Liễu Nam chỉ vào Liễu Thông, nói với con của nguyên chủ:

"Đó là chú Ba của con, một người rất đáng thương, rất lương thiện. Chú ấy không có con cái, sau này con là cháu phải hiếu thuận với chú."

Thật là một gia đình kinh tởm.

Trầm Ngư cúi đầu, chỉ cảm thấy không khí trong không gian này khiến bản thân sắp không thở nổi. Những người có mặt ở đây, ai cũng khiến cô thấy ghê tởm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!