Chương 24: (Vô Đề)

Lúc này, Liễu Nam cuối cùng cũng thuyết phục được ba mẹ, để họ đồng ý trả lại tiền sính lễ đã nhận từ nhà chú.

Liễu Đại Thành thở dài rồi vào phòng lấy ra xấp tiền cầm còn chưa ấm tay, xoay người bước ra khỏi nhà, đi đến nhà em trai ở gần đó.

Tần Thuý Anh theo yêu cầu của Liễu Nam, đỡ Thẩm Ngư dậy.

"Me, để cô ấy ở phòng con trước đi." Liễu Nam nói với mẹ mình.

Hắn lén liếc nhìn Thẩm Ngư một cái, chỉ thấy cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc nãy, đầu xúi xuống, dường như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chẳng hề có chút phản ứng nào với bên ngoài.

Liễu Nam thấy vậy thì trong lòng không khỏi đau xót. Hắn cho rằng cô đã bị dọa sợ vì bị nhốt mấy ngày nay.

Nghĩ đến đây, Liễu Nam bỗng cảm thấy không dám tiếp tục nhìn cô gái trước mắt nữa. Trong lòng hắn lúc này tràn đầy áy náy.

Tất cả đều là do ba mẹ hắn gây ra, cô gái này mới phải chịu khổ như thế. Vậy mà bản thân hắn lại bất lực, chẳng thể làm gì.

Vì bị nhốt suốt mấy ngày liền, quần áo trên người Thẩm Ngư giờ đã vô cùng bẩn thỉu. Liễu Nam bèn bảo Tần Thuý Anh đun nước nóng để cô tắm rửa.

Còn mình thì đi bộ xuống núi, rời khỏi thôn Liễu Gia để mua cho Thẩm Ngư một bộ quần áo mới.

Đợi Liễu Nam đi rồi, thái độ của Tần Thuý Anh với Thẩm Ngư lập tức không còn khách sáo như trước nữa.

Bà ta đẩy mạnh vào lưng Thẩm Ngư một cái, khiến cô loạng choạng va vào tường trong phòng, rồi mới mở miệng mắng: Đồ sao chổi!

Nếu không vì con sao chổi này, vợ chồng bà đã che giấu được chuyện này suốt hơn hai mươi năm trời, sao có thể trùng hợp đến mức hôm nay lại để con trai phát hiện?

Thẩm Ngư đứng trong góc tường, đưa tay xoa cánh tay đau vì bị va đập, cúi đầu không nói lời nào.

Tần Thuý Anh nhìn dáng vẻ này của cô, lại nghĩ đến mười vạn tệ tiền sính lễ đã nhận, trong lòng càng tức đến đau ngực.

Vừa mắng mỏ, bà ta vừa cầm khóa nhốt Thẩm Ngư vào trong phòng, rồi mới xoay người đi xuống bếp nấu nước.

Dù có đau lòng vì mười vạn tệ đó đi chăng nữa, thì trong lòng Tần Thuý Anh, địa vị của Liễu Nam vẫn cao hơn số tiền kia nhiều. Con trai đã lên tiếng, bà ta dù có không cam lòng cũng không dám cãi lại.

Dù gì, nhà họ Liễu bao nhiêu đời mới sinh ra được một đứa con trai có tiền đồ như vậy.

Bước chân Tần Thuý Anh xa dần.

Lúc này Thẩm Ngư mới ngẩng đầu lên, quan sát căn phòng xung quanh mình.

Tuy ở tận nơi núi rừng heo hút, nhưng căn phòng Liễu Nam ở lại được Liễu Đại Thành quét vôi trắng, sàn lát gạch hoa trông rất đẹp mắt.

Giường, bàn học và những đồ nội thất khác trong phòng đều có in logo của các thương hiệu nổi tiếng.

Thẩm Ngư đi vài bước trong phòng, đến khi nhìn thấy một chiếc gương cao bằng nửa người treo ở góc phòng thì ánh mắt sáng lên, cô bước nhanh đến trước gương, ngẩng đầu nhìn vào.

Trong gương, một cô gái tóc đen dài đến eo đang đối diện với Thẩm Ngư.

Dù mái tóc hơi rối, nhưng chút nhược điểm ấy cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô gái.

Cô có một đôi mắt hạnh tròn tròn, môi nhỏ nhắn hồng hào. Những đường nét nổi bật ấy đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng khiến người ta cảm thấy cô thật dịu dàng, ngoan ngoãn.

Thẩm Ngư đối diện với hình ảnh mình trong gương.

Một lúc sau, cô mới vô thức cong cong khóe môi cứng đờ.

Trong gương, cô gái kia cũng nở nụ cười theo, gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười có chút tà khí.

Đúng là phiền phức thật, cảnh tượng trước mắt lại khiến cô không nhịn được mà nhớ đến những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rất lâu về trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!